NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 342

Diệp Lạc từ từ nhắm lại hai mắt, dựa vào gốc cây nghỉ ngơi.

Phía sau có tiếng bước chân, tiết tấu quen thuộc, nàng không có động

đậy.

– Diệp thị lang, uống nước đi. – Diệp Tinh Dương ngồi xổm xuống,

trong tay cầm một túi nước.

Diệp Lạc mở mắt, nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn lúc này đang tràn

ngập lo lắng, nàng mỉm cười.

– Yên tâm, ta không sao. – Nhận Lấy hắn túi nước trong tay hắn, uống

một ngụm.

– Là nước lấy từ Thương Vụ Môn. – Tinh Dương nhẹ giọng nói.

Tay Diệp Lạc khẽ run lên, trầm mặc một hồi lâu sau, nàng nói.

– Thương Vụ Môn là một nơi rất tốt.

– Vốn là một núi báu vật, gần đây nhất từng có người đi qua, đáng tiếc

là tay không quay về.

Tay không mà quay về sao? Diệp Lạc cười khổ một cái, bỗng nhiên cảm

thấy nước trong miệng lẫn theo vị cay đắng, muốn nuốt cũng nuốt không
trôi. Nàng đưa túi nước trả lại cho Diệp Tinh Dương.

– Cám ơn ngươi, Diệp tướng quân, ta muốn nằm một lát.

Nàng dựa vào thân cây, chỉ chốc lát sau, lại từ từ trượt người xuống.

Trong lúc mơ mơ màng màng ngã vào một vật thể ấm áp, nàng không hề

động đậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.