NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 497

Nó đến quá muộn, muộn đến mức nàng không còn đường lui nữa.

Cũng có thể là đến quá sớm, quá sớm với những việc phải giải quyết

trước mắt.

“Sư huynh!” Nhưng nàng vẫn luôn là Diệp Lạc, lau nước mắt xong,

nàng nhẹ nhàng đẩy hắn ra: “Phong cảnh ở ngoại thành Phượng hoàng có
đẹp không?”

Phong Phi Tự bình tĩnh nhìn nàng, trên mặt Diệp Lạc vẫn còn nước mắt

chưa khô, nhưng ánh mắt của nàng kiên định, im lặng đối diện với Phong
Phi Tự.

Phong Phi Tự than nhẹ một tiếng: “Lạc Lạc, muội không tin ta. Tâm ý

của ta, muội hiểu rõ hơn bất cứ ai mà.”

Diệp Lạc lắc đầu: “Sư huynh, ta tin tình cảm của huynh đối với ta.

Nhưng mà…….” Nàng mỉm cười, thản nhiên nói: “Ta càng hiểu được,
huynh là sư huynh của ta, cũng là Tịnh Kiên Vương của Hoa Gian quốc.”

“Lạc Lạc…….”

“Sư huynh, ta chưa từng trách huynh. Ta thương huynh. Ta đau lòng vì

ngày đó rõ ràng huynh muốn giữ chặt tay ta, nhưng vì không để sau này ta
phải hối hận mà để tay ra sau lưng. Ta đau lòng vì huynh biết rõ bây giờ nói
ra những lời này sẽ khiến ta thương tâm, nhưng để tránh ngày sau ta càng
đau khổ mà vẫn nói ra. Sư huynh, ta biết.”

Phong Phi Tự cắn chặt răng, nữ tử trước mắt, thương hắn như vậy, khiến

hắn không thể không dùng cả đời để yêu.

Diệp Lạc bám vào giường đứng dậy, giữ tay Phong Phi Tự muốn đỡ lại.

Hắn đã không thể làm nơi an toàn nhất cho nàng dựa vào nữa rồi, sau này,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.