NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 498

nàng chỉ có một mình, phải càng kiên cường dũng cảm, mới có thể nốt con
đường này.

Nàng giơ tay chạm vào Tinh Nguyệt kiếm bên hông, ngón tay chậm rãi

xoa. Như cảm nhận được sự bi thương của chủ nhân, mũi kiếm kinh hoảng,
phát ra từng tiếng rên rĩ.

“Lạc Lạc?” Giọng Phong Phi Tự thay đổi, lại cố nén nhỏ lại, như là sợ

kinh động cái gì.

Diệp Lạc hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, giơ kiếm lên trước mặt hắn:

“Sư huynh, thanh kiếm này huynh mang đi đi. Sau này, tìm cho nó chủ nhân
mới, ta tin sư huynh của ta nhất định sẽ nhận được hạnh phúc tốt nhất trên
thế giới.”

Tay Phong Phi Tự hơi hơi run, muốn động mà không thể động.

Trong mắt Diệp Lạc, một mảnh trong suốt, nhưng không có nước mắt:

“Sư huynh, sư phụ từng nói, Học nghệ trên Thương Vụ Môn, lại muốn
tranh cao thấp dưới Thương Vụ Môn. Dựa vào bản lĩnh của chúng ta tranh
đoạt thiên hạ. Thắng bại đều do tạo hóa, không thương tình đồng môn. Hôm
nay trả lại Tinh Nguyệt kiếm, ngày khác gặp lại trên chiến trường, không
cần vì yêu nhau mà nhẹ tay. Chúng ta đều tự mình cố gắng, không oán hận
nhau. Sư huynh, huynh vang danh thiên hạ, có thể làm đối thủ của huynh, là
sự kiêu ngạo lớn nhất đời ta. Mà ta làm đối thủ của huynh, sư huynh, huynh
cũng sẽ không thất vọng.” Nàng cười xán lạn: “Sư huynh, đây là kết cục tốt
nhất của chúng ta.”

“Lạc Lạc, nếu có một ngày mọi chuyện xong xuôi, muội vẫn là Lạc Lạc

của ta sao?”

“Tuyệt đối sẽ không.” Diệp Lạc trả lời không chút do dự: “Lạc Lạc của

huynh, tuyệt đối sẽ không làm huynh bị thương, tình nguyện chết cũng
không để huynh chịu một chút ủy khuất. Lạc Lạc của huynh, thích đi ngao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.