NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 499

du thiên hạ. Mà khi đó Diệp Lạc còn có thể như trước yêu huynh mà không
lo lắng gì sao? Sư huynh, huynh nên biết, ta không dễ dàng đồng ý, một khi
ta đồng ý thì nhất định phải làm được. Ngay cả chính ta cũng không biết
tương lai ta trở thành loại người gì, làm sao có thể hứa hẹn về tương lai với
huynh.”

Nàng tiến lên từng bước, đặt Tinh Nguyệt kiếm vào tay Phong Phi Tự.

Sau đó, lui về phía sau từng bước, đứng lại: “Dừng lại thôi, sư huynh.”

Dừng lại, Tinh Nguyệt kiếm!

Khi Phong Phi Tự nói ra lời đó, nàng đã biết, kết quả mà nàng sớm đoán

được đã tới.

Nàng không hỏi, vì sao hai nước không thể chung sống hoà bình, nhất

định phải tranh chấp. Nàng theo học ở Thương Vụ Môn, biết thiên hạ có
phân có hợp, cũng biết ai cũng có khát vọng của mình, nàng không thể quá
nghiêm khắc. Việc duy nhất nàng có thể làm, là cởi sợi dây trói buộc ra.

“Lạc Lạc, vì sao muội không thể đi theo ta? Nếu Sùng Hưng biết thân

phận nữ nhi của muội, muội sẽ thế nào?”

Diệp Lạc cúi đầu nhìn mặt đất: “Sư huynh, chỗ huynh đang đứng, là nhà

của ta. Bất luận ta bay đến phương nào, lúc mệt mỏi vẫn phải về nhà. Ta hy
vọng bất cứ lúc nào ta về nhà, đều có thể thản nhiên thoải mái, không thẹn
với lòng. Về tình cảm nữ nhi.“ Nàng hít sâu một hơi: “Ta có thánh chỉ của
tiên hoàng trong tay, không bị tội khi quân. Hơn nữa huynh cũng biết đấy,
Diệp Tinh Dương là người Diệp gia, ta muốn ảnh hưởng đến triều đình,
cũng không nhất định phải ra mặt.”

“Muội đều đã nghĩ xong rồi? Cho dù phải là địch với ta?”

“Sư huynh, ta không có lựa chọn nào khác.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.