NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 503

Sư huynh, chúc huynh kiều thê mĩ quyến, con cháu đầy nhà.

Nước mắt của nàng, chảy tới khi đi đến giường mới dừng.

Nàng nằm trên giường, kéo cao chăn, nước mắt bị hút vào chăn.

Quân Hoằng đi theo đến bên giường, chờ nàng nằm một lúc lâu, mới cẩn

thận hỏi nàng: “Diệp Tri, ngươi vẫn khóc sao?”

“Không.” Diệp Lạc bỏ chăn ra, quả nhiên đã hết nước mắt.

Quân Hoằng nhẹ nhàng thở phào, an ủi nàng: “Diệp Tri, ngươi sẽ không

chết, ta đã đăng bảng, tìm danh y cho ngươi rồi.”

“Tìm danh y?” Diệp Lạc nghĩ đến cái gì, miễn cưỡng cười cười: “Ngươi

còn tiền sao?”

“Còn mà.” Quân Hoằng gật đầu: “Ta là Hoàng Thượng đấy, ngươi nghe

thấy Hoàng Thượng không có tiền bao giờ chưa? Ngươi không cần lo lắng,
dưỡng bệnh cho tốt đi.”

“Không cần dưỡng, ngày mai ta có thể vào triều.”

“Không được: “ Quân Hoằng suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Ngươi phải

dưỡng bệnh cho tốt, không cho phép vào triều.”

Diệp Lạc im lặng nhìn hắn, hắn giơ nắm tay về phía nàng, quát: “Ta bảo

không cho phép, ngươi có nghe thấy không?”

“Quân Hoằng, ngươi làm Hoàng Đế rồi, không cần ta phụ tá nữa à?”

“Không phải!” Quân Hoằng nóng nảy, muốn nổi giận với nàng, nhưng

lại thấy nàng mệt mỏi thì nuốt lửa giận vì bị oan xuống, hít sâu vài lần, mới
nói: “Diệp Tri, ta biết ngươi tài trí hơn người, ta vừa đăng cơ, nơi nơi đều bị
áp chế, rất cần ngươi ở bên.” Hắn không phải người ngu, đương nhiên hiểu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.