NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 516

Phong Phi Tự thu hồi ánh mắt, có chút buồn bã nếu thất.

Qua hồi lâu, hắn mới lẩm bẩm: “Cứ như vậy sao?”

Vô Nhai cúi đầu, nói một câu: “Vương gia, vừa rồi tiểu thư không nhìn

sang bên này chút nào.”

Phong Phi Tự thở ra một hơi, Lạc Lạc, muội biết rõ ta ở đây, cũng không

muốn nhìn ta một cái, có phải là muội vẫn chưa quên được?

“Vô Nhai!”

“Dạ.”

“Ngươi ở lại đi.”

Vô Nhai ngẩng mặt lên, Phong Phi Tự không nhìn hắn: “Ở bên cạnh

nàng, chăm sóc nàng, giống như lúc trước thay ta chăm sóc nàng.”

Vô Nhai lại cúi đầu, nhìn mũi chân: “Nàng sẽ không muốn.”

“Nếu là ngươi, nàng sẽ đồng ý.”

“Tiểu thư sẽ không muốn.” Vô Nhai lặp lại.

Phong Phi Tự nhìn về phía hắn, Vô Nhai nắm chặt kiếm rồi lại thả ra,

thả ra lại nắm chặt: “Trong lúc Tiểu thư cố gắng quên Vương gia, nàng sẽ
không cần ta.”

Phong Phi Tự quay lại, nhìn đám người nhốn nháo dưới lầu, trên mặt có

sự chua xót. Cho dù có mười năm cùng nhau lớn lên, hắn lại bỏ lỡ nàng
nhiều như vậy sao? Thậm chí còn không hiểu nàng bằng Vô Nhai sao?

“Vô Nhai, thu dọn đồ đi, ngày mai chúng ta đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.