NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 558

“Từ trước tới nay chưa bao giờ ta nhận mình là quân tử, nói chuyện giữ

lời? Nó là cái gì thế? Ta không biết.” Diệp Lạc dõng dạc.

Quân Hoằng đuổi theo, khóe miệng đã có ý cười.

Hắn đoán, Diệp Tri cũng có an bài giống hắn. Hắn và Diệp Tri quả nhiên

là trời sinh một đôi mà, đến suy nghĩ cũng giống nhau.

Theo đó, mười ngày sau, lệnh mới cũng được áp dụng.

Các quận huyện có tên trên danh sách thất thu đã lục tục báo cáo những

khu vực chưa thất thu, nhưng hàng năm không nộp thuế.

Quân Hoằng xem tấu chương, sắc mặt xanh mét, quả nhiên không ngoài

sở liệu của hắn, người của Hộ Bộ đã động tay động chân, đấm một quyền
xuống đống hồ sơ: “Đi, trẫm muốn đi hỏi Trần Thiết xem, làm sao lại thất
thu.”

Nhưng lúc bọn hắn tới Thiên Lao thì đã chậm.

Vừa mới đi tới cửa lao, Dịch Kinh Hồng đã cảm thấy không đúng, ngục

tốt cúi đầu ngồi trên ghế không nhúc nhích, hắn vội vàng đi lên vỗ vai ngục
tốt, vừa mới vỗ, ngục tốt đã ngã gục xuống.

“Nguy rồi.”

Mấy người vội vàng vào Thiên Lao, chỉ thấy cửa lao giam giữ Trần

Thiết đã mở, Trần Thiết nằm trên mặt đất, đã chết. Vi Kỳ kiểm tra nửa ngày,
đứng dậy nói: “Một chưởng giữa tim, không có vết thương khác, là một cao
thủ.”

Dịch Kinh Hồng quỳ xuống: “Hoàng Thượng tha tội, là thần thất trách.”

Quân Hoằng không nhìn hắn, lại nhìn về phía Vi Kỳ: “Ngươi cảm thấy

thế nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.