NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 638

Nhưng mà Phượng Hoàng lâu, cũng chỉ ở trong mộng của Diệp Lạc

thôi.

Hai người còn chưa đi được xa, Phong Gian Ảnh đã thở hổn hển đi tới.

Nhìn thấy Diệp Lạc như nhìn thấy vị cứu tinh: “Công tử, Hồng Tụ quận
chúa đến.”

Quân Hồng Tụ? Đầu Diệp Lạc bỗng to ra.

Quân Hoằng mặt đen sì: “Trẫm cũng đi xem.”

Trong Diệp phủ, vẫn chưa tháo hết đồ trắng, Quân Hồng Tụ mang theo

một bọc đồ nhỏ, tố y tóc đen, đứng ở đại sảnh.

Thấy Diệp Lạc và Quân Hoằng đi tới, thì hành lễ với Quân Hoằng trước,

rồi mới chuyển sang Diệp Lạc, thi lễ: “Công tử, Yên Nhiên đến rồi.”

Diệp Lạc còn chưa mở miệng nói gì, nàng ấy đã nói tiếp: “Công tử,

người yên tâm, ta không có ý gì khác, ta chỉ nghĩ là một mình ngươi chăm
sóc tiểu thiếu gia sẽ rất mệt.” Mắt nàng ấy đỏ ửng, lại vẫn cố cười: “Nhất là
khi phu nhân mới ra đi, nhất định ngươi sẽ không chăm sóc tốt được. Ta sẽ
chăm sóc tiểu thiếu gia giúp ngươi. Người hầu không thể cẩn thận như ta
được. Công tử, đợi tiểu thiếu gia lớn một chút, ngươi muốn ta đi, thì ta sẽ
đi. Thật đấy. Công tử, ta sẽ nuôi dạy tiểu thiếu gia cho tốt. Ta đã học hỏi
nhũ mẫu trong phủ rồi.”

Tay nàng ấy nắm chặt túi đồ, vì khẩn trương mà càng nắm càng chặt,

trên ngón tay, có vết hồng hồng.

“Quận chúa…….”

“Công tử, gọi ta là Yên Nhiên đi.” Nàng ấy nhìn Diệp Lạc cầu xin,

giọng nói như sắp khóc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.