NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 658

không thiếu tiền, số tiền lớn như vậy, cho Tướng phủ bọn họ cũng không có
tác dụng gì.

Lương Lược nhắm mắt: “Tích Nghi, việc này con không cần xen vào, cố

gắng sống cho tốt đi.”

“Cha, rốt cuộc có việc này không, cha nói thật đi?” Lương Tích Nghi

hơi khủng hoảng.

Lương Lược thở dài một hơi: “Cha khó thoát khỏi liên quan, Tích Nghi,

con đừng hỏi nữa.” Ông ta lấy một ống trúc từ trong lòng ra, ống trúc đơn
giản, thậm chí có chút thô sơ: “Hơn hai mươi năm trước, cha đã đồng ý một
nữ nhân, nhất định sẽ quay về cưới nàng. Nhưng câu hứa hẹn này, đã trở
thành tiếc nuối của cuộc đời này. Cho dù phải xin lỗi mẹ con, nhưng con có
thể đồng ý với cha là năm năm sau, là ba mươi năm hẹn ước của cha và
nàng ấy, con về quê thay cha, chôn cái này dưới mộ nàng ấy, coi như là thay
cho sự nuối tiếc của cha lúc sống không?”

Ông ta đặt ống trúc và một bức thư vào tay Lương Tích Nghi: “Đây là

địa chỉ và tên nàng ấy, đừng quên nhé.”

“Cha!” Lương Tích Nghi khóc không chịu đi, nhưng là Lương Lược đã

xoay người, đi về ngục giam, không nhìn nàng nữa.

Lương Tích Nghi khóc rất lâu, cuối cùng bị nha hoàn bên cạnh đỡ đi ra

khỏi tù.

Quân Nặc đứng ngoài cửa, thấy nàng đi ra, vội vàng nghênh đón. Lương

Tích Nghi ngã vào lòng hắn mà khóc: “Cứu, cứu cha đi, xin chàng , cứu cha
thiếp.”

Quân Nặc nhìn bốn phía: “Về phủ rồi nói.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.