NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 684

gì cả, thật ra nó biết hết đấy, chỉ là không nói thôi.”

“Đúng đúng đúng, ngươi biết.”

“Đó là đương nhiên!” Quân Hoằng điều chỉnh tư thế, để Thiên Hạ nằm

thoải mái hơn, ngồi che bớt gió lạnh. Tiếng hít thở của Thiên Hạ dần dần
đều đều, khuôn mặt trắng ngần nhỏ nhắn dán vào ngực hắn, ngủ ngon lành.
Quân Hoằng nhìn nó, nhịn không được, cúi đầu, hôn lên trán nó một cái:
“Diệp Tri, Thiên Hạ thật đáng yêu.”

“Ngươi cũng không nhìn xem nó là con ai.”

Im lặng một lát, Quân Hoằng mới nói: “Ừ, nó rất giống ngươi.”

“Đúng vậy, rất giống.” Diệp Lạc xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Hạ,

kéo cao áo choàng bọc nó lại. Thiên Hạ rất giống ca ca, có lẽ, đây là ca ca
dùng một phương thức khác làm bạn với nàng.

Diệp Lạc lại rót một chén rượu, ngửa đầu uống cạn.

Bầu trời tối như mực, một ngôi sao cũng không có, Diệp Lạc dựa vào

bia mộ, nhìn bầu trời: “Bọn họ nói, một ngôi sao trên trời là một người
khadc nhau, người chết sẽ trở lại làm sao trên trời. Ngươi nói xem, người đã
mất thì có thể ở đâu nhìn ta chứ?”

Gia gia, cha, mẹ, ca ca, mọi ngươi đều ở trên trời nhìn Lạc Lạc sao?

Nhưng vì sao Lạc Lạc lại không nhìn thấy các ngươi?

Diệp Lạc chậm rãi nhắm mắt lại, ở trong bóng tối, ai cũng không nhìn

thấy nỗi nhớ của nàng.

Lúc này, Quân Hoằng không biết nên nói gì, nhưng Diệp Tri như vậy,

khiến hắn đau lòng, rất đau. Hắn giơ tay qua, ôm nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.