vẻ, lộ ra cái miệng toàn lợi: “Thiên Hạ, cháu thật lợi hại.” Dám đi tiểu trên
người Đương Kim Thiên Tử, Thiên Hạ nhà nàng là người đầu tiên.
Mặt Quân Hoằng đen sì.
Diệp Lạc vội vàng cởi áo choàng Quân Hoằng mặc cho nàng lúc trước,
bọc Diệp Thiên Hạ, lại cởi áo choàng và chăn của nó ở trong ra, sau đó bọc
thằng nhóc đó thành một cục bông tròn, mới vẫy tay: “Tang Du.”
“Dạ, công tử.”
“Lấy cái áo choàng cho Hoàng Thượng.”
Tang Du cố gắng không nhìn tới chỗ ướt trên người Quân Hoằng, cởi áo
choàng của mình, dâng bằng hai tay: “Hoàng Thượng, chịu ủy khuất một
chút, về Diệp phủ lại đổi sau.”
Dọc đường đi, Diệp Lạc đều nhịn cười, muốn cười lại không dám cười
rõ ràng, rất vất vả. Khó khăn mãi mới về đến Diệp phủ, đợi Quân Hoằng đi
thay đồ, nàng mới ôm Thiên Hạ cười ra tiếng đến, còn suýt nữa ngã xuống
đất.
Trên mặt Tang Du cũng lộ ý cười, nhưng hắn cao hứng là vì tâm trạng
của tiểu thư tốt hơn nhiều. Nghĩ đến đây, hắn lại cảm kích Quân Hoằng, nếu
không có hắn, không biết tâm trạng tiểu thư còn suy sụp bao lâu. Đương
nhiên, công tiểu thiếu gia phối hợp cũng không thể không tính.
“Vi Kỳ, các ngươi ở trong cung đã ăn cơm chưa?” Diệp Lạc nhìn Vi Kỳ
đứng ở cửa trừng nàng, tâm tinh rất tốt.
“Không có.” Bất bình trong lòng Vi Kỳ ngày càng sâu, đều là do Diệp
Tri, nếu không phải Hoàng Thượng muốn ăn cơm tất niên cùng hắn, thì sao
hắn có thể khổ như bây giờ, cuối năm, ngay cả bữa cơm cũng không kịp ăn,
lại phải lên núi chịu gió thổi.