NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 72

“Khụ! Khụ!” Phong Gian Ảnh bị sặc nước miếng của mình, hoảng sợ

chỉ tay vào nàng, nửa ngày nói không nên lời.

Diệp Lạc thưởng thức trò hề, “Không thấy ta nói vô cùng chuẩn xác

sao? Bề ngoài vô cùng có mặt mũi, kỳ thật là nghề bi thảm nhất trên thế
gian này. Nữ tử bán rẻ tiếng cười ít nhất biết khách nhân gặp dịp thì chơi,
không phải sự thực. Nhưng người đó đứng ở trên cao, chịu đựng cả triều
đình a dua nịnh bợ, lúc nào cũng nghe những lời hư tình giả ý trên giường,
cả đời người không biết cái gì là thật, cái gì là giả……”

Phong Gian Ảnh rốt cục hai chân mềm nhũn quỳ xuống, vẻ mặt đỏ bừng

nghẹn ra một câu, “Tham kiến thái tử điện hạ.”

Diệp Lạc nhất thời mất tiếng, rất lâu sau mới cứng ngắc xoay người, đổ

mồ hôi chống lại gương mặt người âm trầm của nào đó.

Quân Hoằng cho tới bây giờ nghĩ mình cho dù không là người khiêm

tốn thì ít ra cũng hiểu được lễ nghi hoàng gia, ung dung quý giá, tiến lui
thoả đáng.

Nhưng vì sao mỗi lần đụng phải Diệp Tri này, hắn còn có xúc động hận

không thể bóp chết đối phương?

Hắn miễn cưỡng ngăn tức giận ngập tràn, gằn từng tiếng hỏi, “Ngươi

vừa mới, nói ai là loại, loại……” Loại loại một hồi, hắn cũng không nói nên
lời từ “lợn giống” này, cắn răng quát, “Diệp Tri, ngươi cũng biết ngươi
phạm vào tội đại bất kính, theo luật đáng chém.”

Không xong rồi, vị thái tử điện hạ này ánh mắt như sắp thiêu cháy, Diệp

Tri âm thầm le lưỡi, tại sao nàng có thể trước mặt người muốn thành vì lợn
giống trong tương lai mà không nể tình chọc đúng chỗ đau của hắn. Ngay
lập tức, nàng mang theo vẻ mặt lấy lòng cười nói, “Điện hạ, Diệp Tri không
phải cố ý chọc chỗ đau của ngài, nha!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.