NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 732

“Hoàng Thượng!” Chiêm Xuân nghe nói Quân Hoằng lao ra khỏi cung

đã có dự cảm không tốt, bây giờ đang vội vàng đuổi tới, liếc mắt thì thấy
Diệp Tướng mặt đỏ như hoa đào nằm trong lòng Hoàng Thượng, tim rơi lộp
bộp. Hắn lâu mồ hôi trên trán,nói nhỏ bên cạnh Quân Hoằng: “Hoàng
Thượng. Diệp Tướng là thần, ngài là quân. Hơn nữa Diệp Tướng đứng đầu
bách quan, bị ngài ôm ra ngoài như vậy, thì không tốt lắm đâu.”

Quân Hoằng nhìn Diệp Lạc, nhíu mày: “Không tốt cho hắn à?”

Chiêm Xuân hơi sửng sốt một chút, rồi gật đầu như giã tỏi: “Đúng vậy,

đúng vậy. Chỉ sợ Diệp Tướng tỉnh lại, sẽ không thích.”

Quân Hoằng mím môi: “Chuẩn bị kiệu đi.”

Kiệu không phải vấn đề, vấn đề ở đây là Diệp Lạc thà chết chứ không

lên kiệu. Người say rượu thì khí lực vô cùng lớn, hai tay nàng bám vào cửa
kiệu, mặc kệ Vi Kỳ và Chiêm Xuân kéo thế nào, nàng cũng sống chết
không lên.

Có thể do tay Vi Kỳ cầm quá mạnh, Diệp Lạc đau tay, nàng cúi đầu gọi

một tiếng: “Ca ca”, một giọt nước mắt chảy xuống.

Quân Hoằng cũng không nhìn được nữa, quát một tiếng: “Được rồi!”

Vi Kỳ và Chiêm Xuân vội vàng buông tay, Diệp Lạc đẫm lệ nhìn hắn,

gọi một tiếng gì đó, rồi nghiêng ngả đi ra chỗ hắn. Quân Hoằng vội vàng đỡ
lấy nàng, tuy sắc mặt vẫn rất khó nhìn, nhưng giọng điệu đã nhẹ nhàng hơn:
“Diệp Tri, ngươi muốn thế nào?”

“Không ngồi kiệu.” Diệp Lạc dựa vào tay hắn, toàn bộ sức nặng của cơ

thể đều dựa vào người hắn.

Quân Hoằng than nhẹ một tiếng: “Được. Vậy ta cõng ngươi được

không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.