NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 783

Diệp Lạc dừng một chút, không quay đầu lại. Dừng lại một lát, nàng

mới đi tiếp, nhưng lần này, bước chân đã chậm hơn nhiều.

Đi được rất xa rồi, nàng mới quay đầu lại, vẫn thấy Quân Hoằng bình

tĩnh nhìn theo.

Lúc đó, không biết là cái gì thúc đẩy mà nàng nói ra một câu: “Chờ ta

trở về, sẽ nói cho ngươi biết một bí mật của ta.”

“Được!” Quân Hoằng cười tươi.

Diệp Lạc cũng cười theo, thậm chí, còn có mấy phần ngọt ngào mơ hồ.

Đêm đó, Diệp phủ sáng trưng cả đêm.

Rạng sáng, Diệp Lạc kéo chăn cho Thiên Hạ xong, đi ra cửa. Nhìn một

núi đồ trước mắt, khóe miệng co giật: “Yên Nhiên, ta có khôi giáp trong
người, không cần cẩm bào đâu, ngươi cất đi đi. Thập Nhị, ta đi đánh giặc,
không phải đi du xuân, ngươi không cần chuẩn bị nhiều điểm tâm như vậy
đâu. Thập Cửu, ta bây giờ là nam nhi, ta không cần son phấn gì cả. Còn cả
Tang Du nữa, ta chỉ cần một thanh kiếm là đủ rồi, ngươi không cần mang
toàn bộ binh khí của Diệp phủ đến đây đâu, ta có phải kho vũ khí di động
đâu. Thập Bát, ngươi lại đây cho ta, đừng có trốn ra góc khóc nhè như thế.
Giản Phàm, ừm, thuốc của Giản Phàm, ta có thể mang đi được.”

“Tiểu thư.“ Tang Du đi tới: “Để ta đưa ngươi đi nhé.”

“Không.“

Thập Bát cũng đến gần: “Tiểu thư, ta đi cùng ngươi nhé, một mình

ngươi ở quân doanh không tiện đâu.”

Diệp Lạc lắc đầu, ánh mắt đảo qua: “Ta phó thác Thiên Hạ cho các

ngươi, có các ngươi ở đây, ta mới có thể yên tâm đi được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.