NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 798

Mấy ngày sau, lúc Diệp Lạc sắp tới kinh thành Dực quốc thì có tin

truyền đến, một phân đội kỵ binh nhỏ vận chuyển lương thảo bị một thế lực
không rõ tập kích, lương thảo bị cướp, toàn quân bị diệt.

Diệp Lạc nắm chặt nắm đấm, nhắm mắt lại.

Diệp Tấn nhẹ giọng nói: “Tốc độ thật là nhanh, thế mà bị đuổi kịp thật!”

Diệp Lạc mở hai tay ra. Dưới ánh trăng, ngón tay gầy gầy xinh đẹp tuyệt

trần.

Diệp Tấn nhìn nàng một cái, như là hiểu rõ cảm xúc của nàng, giơ tay

vỗ vai nàng: “Trên chiến trường, sống chết là chuyện bình thường. Công tử,
ngươi không cần để ý quá đâu.”

“Ta hiểu mà. Nhưng việc bọn họ sẽ chết, ta đã sớm đoán được, lại vẫn

để bọn họ đi lên con đường không lối về.”

“Công tử, cái này không phải lỗi của ngươi.”

Đúng vậy, sống chết không phải do ai quyết định. Nhưng trong lòng

nàng, vẫn có sự áy náy nặng nề, không sao bỏ được.

Từ nay về sau, Diệp Lạc luôn tươi cười trong sáng, vui vui vẻ vẻ kia, chỉ

còn ở trong mộng thôi.

Vô Nhai không đành lòng ra tay với Diệp Lạc, nhưng bọn họ ở trên

chiến trường, sao có thể mọi chuyện như ý người được.

Diệp Lạc vì giải nguy cho Quân Uy Viễn, nên cho Hổ Bí Doanh tập kích

từ phía sau, đồng thời, vẫn áp dụng chiến lược tránh né Lục Uy Viễn, nội
ứng ngoại hợp, nhanh chóng tìm được lỗ hổng trong vòng vây.

Trong Cốc Thanh Phong, Diệp Lạc và Vô Nhai một người ở trong cốc,

một người đứng ở ngoài cốc, từng tiếng chém giết trên chiến trường, vọng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.