NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 900

Im lặng một lúc lâu, Phong Phi Tự mới nói: “Lạc Lạc, muội nói với ta

cái này, là vì không định đi cùng ta sao?”

“Sư huynh, ta không thể đi cùng huynh. Ít nhất thì bây giờ không thể

được.” Diệp Lạc cúi đầu: “Năm trăm phủ binh của ta, máu bọn họ còn chưa
hết ấm. Ta có thể hiểu cho huynh, nhưng không có nghĩa là chiến hữu của ta
có thể chết không oán trách trong kế hoạch của huynh. Nếu lúc này, ta đi
với huynh, thì đặt bọn họ ở đâu? Lại nói, bây giờ ta đi với huynh, thì Phong
Tắc sẽ có thêm một cái cớ để đối phó với huynh. Chính huynh còn đang ở
đầu sóng ngọn gió, sao ta có thể tăng thêm gánh nặng cho huynh được.”

Phong Phi Tự bình tĩnh nhìn nàng: “Quan trọng nhất là gì?”

Quả nhiên sư huynh rất hiểu nàng. Đúng vậy, còn một nguyên nhân

quan trọng nhất: “Bây giờ ta không thể bỏ Quân Hoằng lại. Nếu ta đã hứa
sẽ đi cùng hắn thì sẽ không bỏ chạy giữa đường. Đây là lời hứa của ta, cũng
là trách nhiệm của ta.”

“Lạc Lạc. Muội có ý với hắn sao?” Cho dù không đến mức yêu, nhưng

có động lòng sao?

Diệp Lạc ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt của hắn. Ánh mắt của hắn rất

sâu, sau đến mức như muốn hút cả người đối diện vào, khiến đoius phương
không thể nhìn rõ. Ánh mắt Quân Hoằng lại không như vậy, nó trong như
nước suối, sáng như ánh trăng. Khi ở trước mặt nàng thì luôn luôn sáng
ngời, dễ dàng nhìn rõ.

Tình cảm của hắn, sạch sẽ không chút tạp chất, luôn luôn đặt trước mặt

nàng, chưa hề dao động, chưa từng thay đổi. Cho dù lúc đó nàng còn là
Diệp Tri.

Khóe miệng Diệp Lạc,có ý cười mơ hồ: “Sư huynh. Ta chưa bao giờ gặp

người như vậy. Rõ ràng là có địa vị cao nhất, xuất thân từ nơi ta cho là dơ
bẩn, phức tạp nhất, nhưng lại có tình cảm trong suốt như vậy. Trong lòng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.