NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 901

hắn nhận định ta thì mặc kệ ta là nam hay nữ, mặc kệ ta giấu giếm hắn
những gì, hắn vẫn cho ta tình cảm của hắn, sự tín nhiệm hoàn toàn của hắn.
Sư huynh, ta không biết ta có rung động không, nhưng ta thừa nhận là ta bị
hắn làm cảm động. Lúc ta cần sự yêu thương nhất, lúc ta cô độc nhất,lúc ta
bất lực nhất, thì hắn đều ở bên cạnh ta.”

Trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, khiến Phong Phi Tự đau

đớn. Hắn nắm chặt tay, nhìn Diệp Lạc nói tới một nam nhân khác bằng ánh
mắt sáng ngời.

Hắn chưa bao giờ nghĩ là Lạc Lạc của hắn, sẽ yêu người khác. Hắn vẫn

luôn nghĩ, dù hắn đi xa đến đâu, thì chỉ cần quay về, Lạc Lạc sẽ vẫn ở đó.

“Lạc Lạc, vậy ta thì sao?”

Với sự kiêu ngạo của Phong Phi Tự, thì nên quay đầu đi khỏi đây.

Nhưng đối mặt với nữ nhân mà hắn yêu nhất cuộc đời này thì hắn vẫn muốn
biết đáp án, cho dù trong miệng đã tràn đầy máu tươi.

“Sư huynh, từ ngày ca ca đi, ta đã bắt đầu cố gắng không yêu huynh

nữa, cố gắng chỉ coi huynh là sư huynh mà thôi. Cho dù bây giờ chưa coi là
thành công, nhưng mà sư huynh à, ta đã làm được rất tốt rồi.”

“Cố gắng không còn yêu ta nữa, lại cố gắng chấp nhận Quân Hoằng,

đúng không?” Phong Phi Tự hỏi nàng.

“Phải.” Hai mắt nàng đẫm lệ nhưng vẫn trả lời hắn.

“Ta hiểu rồi.” Hắn xoay người đi, không quay đầu lại nữa.

Diệp Lạc nhìn bóng dáng của hắn đi xa dần, cho đến khi không còn

trông thấy nữa.

Hắn và nàng, sau này đều phải tự sống cuộc sống của mình thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.