NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 906

Lương Tích Nghi lau nước mắt, rồi nói: “Chỉ còn mỗi ngươi gọi ta là

Lương Tích Nghi, chứ không phải danh xưng Thất Hoàng Tử Phi khiến
người nghe lạnh cả người kia.”

Diệp Lạc đi qua ngồi xuống, nói: “Tang Du nói, cứu được ngươi từ

trong sông. Ngươi xảy ra chuyện gì? Quân Nặc đâu?”

Lương Tích Nghi nhắm mắt lại: “Hắn không phải là người, ta không

muốn nói tới hắn.” Lặng im một lúc lâu, nàng mới chậm rãi mở mắt ra:
“Diệp Tri, tình duyên của Thanh Nguyệt và ngươi dù ngắn, nhưng nàng còn
hạnh phúc hơn ta.”

Vì lúc này Diệp Lạc vẫn mặc nam trang, mà Lương Tích Nghi cũng

không tiếp xúc với ai, nên còn chưa buêts thân phận của nàng. Diệp Lạc im
lặng, không biết nên nói gì, đành nói một câu: “Nếu đã tới đây thì tĩnh
dưỡng cho tốt đi. Tang Du sẽ liên lạc cho cha ngươi.”

Lương Tích Nghi nhìn nàng: “Các ngươi đối địch nhau, ngươi còn muốn

giúp ta tìm cha ta sao?”

“Cầu về cầu, đường về đường, đây là hai chuyện khác nhau.” Diệp Lạc

nói: “Hiện tại là lúc ngươi cần người thân ở bên cạnh nhất, không phải
sao?”

Lương Tích Nghi bình tĩnh nhìn nàng một lát, đột nhiên thở dài một hơi:

“Diệp Tri, người như ngươi, dù là kẻ địch, cũng không thể hận nổi ngươi.
Cuối cùng, bọn họ có bại vì ngươi, cũng không oan.” Nàng lắc đầu: “Nhưng
mà không cần đâu. Cha ta đã chết rồi.”

“Đã chết rồi?”

“Đúng vậy, nếu không, sao ta có thể bị Diệp gia các ngươi cứu lên từ

giữa sông chứ.” Bộ dạng nàng có vẻ mỏi mệt: “Ta không muốn nghĩ nữa.
Ta thấy có một số việc, các ngươi còn biết rõ hơn ta, không phải sao? Là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.