NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 950

“Đúng vậy, không thể. Chung quy là không thể.” Quân Nặc thở dài một

tiếng, không nói gì, chỉ ngồi im bên cạnh nàng, không biết đang suy nghĩ
cái gì.

Thời gian trôi qua từng chút một, có thể thấy ánh mặt trời chiếu vào rồi

từ từ lệch đi, sau đó lại biến mất.

Diệp Lạc thầm vận nội lực, lại phát hiện vẫn vô ích. Không khỏi âm

thầm cười khổ, uổng nàng một đời thông minh, vậy mà lại trúng loại mưu
kế cấp thấp như thế này.

Nàng từng suy nghĩ lúc nàng chết sẽ có ai ở bên canh. Nàng nghĩ tới

Tinh Dương, Tang Du, phủ binh Diệp gia, nghĩ tới Vô Nhai, thậm chí là
Quân Hoằng. Chỉ là chưa từng nghĩ tới lại là Quân Nặc, một người không
có liên quan mấy đến nàng.

“Quân Nặc, nếu bây giờ ta hô to, có thể khiến người khác chú ý không?”

Nàng mở miệng hỏi, đánh vỡ sự yên tĩnh.

Quân Nặc lắc đầu: “Lúc ngươi đi vào không để ý xung quanh à? Xung

quanh đây không có người ở. Hơn nữa, căn nhà này lại lớn như vậy, cửa đại
sảnh được làm đặc biệt, giọng ngươi không truyền ra ngoài được.”

“Bỏ đi: “ Diệp Lạc bĩu môi: “Ta còn tưởng tuy không động đậy được,

nhưng ít nhất còn có thể kêu cứu, nói không chừng có thể gọi được viện
binh.”

“Ngươi thật thông minh, còn biết hỏi ta trước. Nếu không chẳng phải là

uổng phí sức lực sao?”

“Không phải ta thông minh, mà là ta nghĩ ngươi không thể ngốc như

vậy. Hơn nữa ta cũng sợ, nhỡ ta đột nhiên kêu cứu, không gọi được viện
binh, lại nhận được một chưởng của ngươi thì biết làm sao.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.