NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 953

còn trẻ, từng bị trúng độc, bị người hãm hại, bị ám sát. Nhưng nghiêm trọng
nhất là lần hắn nghe theo lời cậu hắn là Trương Đài Minh đề nghị, xin
Hoàng Đế cho đi an ủi các tướng sĩ ở biên phòng. Trên đường lại bị ám sát,
may có thị vệ tùy tùng liều chết cứu, nên hắn mới có thể trốn thoát. Nhưng
cũng khó thoát khỏi kết cục bị thương nặng sắp chết.

“Diệp Lạc, ngươi có biết sau đó thế nào không?”

“Dù sao cũng là không chết.” Nếu lúc đó hắn chết, thì hôm nay sao đến

phiên nàng bị hắn hại chết chứ.

“Đúng vậy, không chết được. Có người đã cứu ta.” Quân Nặc dừng một

chúy rồi mới nói: “Ta nghe thấy thị vệ của nàng gọi nàng là công tử. Nhưng
lúc nàng ôm ta, ta lại biết, nàng là một nữ nhân. Nàng thật sự là một nữ
nhân kỳ quái, rõ ràng mình bị lạc trong sa mạc, đã vô cùng nguy hiểm rồi.
Vậy mà lại còn cứu ta, vì thế mà làm rơi mất nước và đồ ăn của nàng. Rõ
ràng là bình thủy tương phùng, nàng lại lấy máu làm nước cứu ta một
mạng. Cuối cùng cũng không hỏi tên ta, không cần hồi báo đi mất. May mà
ta nhìn thấy mặt nàng, bằng không ngay cả ai đã cứu ta, ta cũng không
biết.”

Sao chuyện này nghe quen thế nhỉ? Trong trí nhớ của nàng, hình như đã

từng có chuyện giống như vậy ở trong sa mạc. Sở dĩ còn có chút ấn tượng
là vì sau khi ca ca biết chuyện thì mắng nàng tơi bời.

“Ngươi nói người cứu ngươi, có phải là ta không?” Nàng chỉ chỉ vào

mình, không dám xác định.

“Đúng vậy, trừ ngươi ra, thiên hạ còn có nữ nhân như vậy sao.”

Đúng là tự làm bậy không thể sống mà! Diệp Lạc ngẩng đầu nhìn nóc

nhà, lúc ấy sao lại thuận tay cứu một cái tai họa chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.