NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 954

Nhiệt độ xung quanh càng ngày càng cao. Ngọn lửa đỏ rực gần như đã

cháy tới nơi. Giọng Quân Nặc lại vang lên bên tai. “Diệp Lạc, nếu quay lại
lúc đó, ngươi còn cứu ta nữa không?”

Trong đám khói mờ mịt, Diệp Lạc chỉ thấy đầu choáng váng, muốn mở

to mắt cũng là việc khó khăn. Nàng mơ hồ trả lời: “Tiện tay cứu một chút
cũng không chết được.”

“Sẽ không chết sao? Ngươi luôn nghĩ là mình sẽ không chết sao? Đồ

ngốc!”

Tuy nàng không thích hắn, nhưng cái ôm của hắn lại làm người ta thấy

ấm áp. Nhưng mà Quân Nặc à. Ngươi có thể đừng ôm chặt như vậy được
không? Nếu không nàng còn chưa chết vì cháy mà chết vì bị hắn ôm đấy.

“Diệp Lạc!”

“Tiểu thư!”

“Công tử!” Từng tiếng gọi nàng vang lên, từ xa tới gần. Diệp Lạc cố

gắng mỉm cười, những người này sao lại tới trễ như vậy chứ? Đúng là phải
dạy dỗ lại thôi!

“Diệp Lạc, muốn sống như vậy sao?” Quân Nặc hỏi nàng.

“Muốn, đương nhiên muốn rồi.” Nàng đáp.

Một nụ hôn nhẹ nhàng dừng trên môi nàng. Sau đí, một viên thuốc bị

đẩy vào miệng nàng, Diệp Lạc mở mắt ra: “Ngươi?”

“Muốn sống, thì sống tiếp đi.” Quân Nặc cười, hắn vẫn còn luyến tiếc.

Nàng tốt đẹp như vậy thì nên tự do tự tại dưới ánh mặt trời, chứ không phải
là đi theo hắn xuống hoàng tuyền âm u, hàng đêm nghe quỷ hồn nỉ non
khóc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.