NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 987

“Lạc Lạc…….”

“Hả?”

Phong Phi Tự tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm nàng: “Nhất định phải

hạnh phúc nhé.”

“Dạ.”

Phong Phi Tự nhắm mắt lại, không cho nước mắt tràn ra.

Hóa ra có một loại tan nát cõi lòng, có thể làm người ta đau tới xương

tủy, ngay cả rên rỉ cũng là hy vọng xa vời.

Lạc Lạc, Lạc Lạc, từ nay về sau chỉ có thể gọi tên này trong mộng thôi.

Vô nhai từng hỏi hắn, có hối hận không?

Hối hận không? Hắn cũng từng hỏi mình như vậy. Nhưng hắn biết, nếu

quay lại thì, hắn vẫn lựa chọn làm như vậy.

Không. Hắn vốn không có lựa chọn.

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, tiếng pháo đã rộn ràng.

Đây là nghi thức lập Hậu hiếm có trong lịch sử Sùng Hưng từ khi dựng

nước.

Quân Hoằng dựa theo lễ nghi bình thường, tự mình cưỡi con ngựa cao

to, đến Diệp phủ đón dâu.

Nhưng quá trình đón dâu lại không thuận lợi như hắn tưởng, cho dù, hắn

là Hoàng Đế.

Đầu tiên, cửa lớn của Diệp phủ không mở. Đợi Quân Hối phát hết sạch

tiền mừng, sắp khóc rồi, cửa mới mở ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.