NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 995

Đúng vậy, chỉ cần ta thích. Những lời này nói thì thật dễ dàng, nhưng

làm thì lại rất khó khăn, nhưng cô cô thì sẽ làm được..

Nghe Phong Gian Ảnh nói, ngày hôm sau hôm cô cô thành thân, không

biết có phải là ta cảm thấy cô cô bị người cướp đi không mà khóc nháo đòi
tìm cô cô, dỗ thế nào cũng không được. Về sau thấy ta khóc mãi, Tang Du
đành đưa ta vào cung. Ta vừa vào cung liền bám chặt cô cô không buông.

Buổi tối, ta chen vào giữa cô cô và dượng, không cho dượng tới gần cô

cô. Dượng bất đắc dĩ, đành phải để mặc ta chen vào giữa thế giới tân hôn
của họ.

Cái này cũng chưa xong, sáng sớm hôm sau, ta lại còn đái dầm, hơn nữa

còn làm ướt chỗ dượng. Lúc ấy mặt dượng đen sì, cô cô lại ôm ta cười đến
mức không ngồi dậy được: “Thiên Hạ nhà ta đã hơn một tuổi rồi, không đái
dầm nữa rồi. Quân Hoằng, không phải ngươi chứ?”

Ta cúi đầu không nói gì, ta cũng biết là mình sai rồi, nhưng ta cũng

không cố ý mà. Nhất định là dượng chèn ép ta nên ta mới đái dầm về phía
dượng.

Chờ dượng bỏ lại một câu: “Diệp Thiên Hạ, ngươi đừng có lớn lên.” Sau

đó vội vàng đi tắm rửa, cô cô mới hỏi ta: “Thiên Hạ, là cháu hay là dượng?”

Ta thật nhỏ giọng nói: “Là Thiên Hạ.”

Cô cô hôn ta một cái, có vẻ rất cao hứng: “Không sao cả, Thiên Hạ nhà

ta thích đái dầm thì đái dầm.”

Lúc ấy ta không rõ, vì sao ta đái dầm mà cô cô còn vui như vậy. Sau này

ta mới biết được, sở dĩ cô cô vui như vậy, không phải vì ta đái dầm, mà vì ta
nhận mình đái dầm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.