Tôi cau mày. “Đánh lạc hướng ư?”
“Carter, anh lo lắng quá mức,” em tôi nói. “Sẽ tuyệt vời. Trừ phi là
anh có một ý tưởng khác?”
Vấn đề là ở chỗ, tôi chẳng có ý tưởng khác.
Bạn cứ nghĩ rằng phép thuật sẽ khiến mọi thứ đơn giản hơn. Trên thực
tế, nó thường khiến mọi sự phức tạp hơn. Luôn có cả triệu lý do tại sao câu
bùa phép này hay bùa phép khác không hiệu nghiệm trong một số tình
huống nhất định. Hoặc là có những phép thuật khác cản trở bạn – ví dụ như
những bùa phép bảo vệ bảo tàng này.
Chúng tôi không biết chắc ai là người đã yểm những bùa chú đó. Có
thể một trong những nhân viên bảo tàng là một pháp sư cải trang, một điều
không phải là không phổ biến. Chính cha chúng tôi đã sử dụng chức vị tiến
sĩ về Ai Cập học làm bình phong để có thể tiếp cận các đồ cổ. Thêm nữa,
Bảo tàng Brooklyn có bộ sưu tập các cuộn giấy phép thuật Ai Cập lớn nhất
trên thế giới. Chính vì thế mà ông chú Amos của chúng tôi đặt trụ sở đầu
não ở Brooklyn. Rất nhiều pháp sư có thể có lý do để bảo vệ hoặc đặt bẫy
treo trên các hiện vật quý của bảo tàng.
Dù sao chăng nữa, các cửa và cửa sổ được yểm vài lời nguyền khá là
hiểm ác. Chúng tôi không thể mở một cánh cửa phép thuật và phòng trưng
bày cũng như không thể sử dụng shabti triệu hồi của chúng tôi – những bức
tượng phép thuật bằng đất sét đã từng phục vụ chúng tôi trong thư viện – để
đưa chúng tôi tới chỗ món đồ cổ mà chúng tôi cần.
Chúng tôi sẽ phải vào và ra một cách vất vả; và nếu chúng tôi phạm
sai lầm, không thể nào nói được là chúng tôi sẽ kích hoạt lời nguyền nào:
những quái vật canh gác, bệnh dịch hạch, lửa hay những con lừa nổ tung
(đừng cười; chúng chẳng hay ho gì đâu).
Lối ra duy nhất không bị cài bẫy treo là mái vòm ở phía trên phòng
khiêu vũ. Có vẻ như những người bảo vệ bảo tàng không lo lắng gì về