NGAI VÀNG LỬA - Trang 237

đụn cát lớn, Katrina rít lên âm thanh ướt át chói tai còn tệ hơn cả tiếng
phanh xe. Hinderburg đánh rắm nhiều hơn.

Tôi nhìn xuống phía bên kia của đụn cát. Phía dưới chúng tôi, ở giữa sa
mạc, là một thung lũng gồm những cánh đồng xanh mướt mờ sương và
những cây cọ vươn dài, gần bằng diện tích trung tâm London.

Những con chim bay trên đầu. Những cái hồ nhỏ lấp lánh trong ánh nắng
chiều. Khói bốc lên từ những bếp lửa ở một vài ngôi nhà nằm rải rác. Sau
quãng thời gian quá lâu ở trên sa mạc, đôi mắt của tôi phát đau vì nhìn thấy
tất cả các màu sắc, giống như khi bạn bước từ rạp chiếu phim tối đen ra
ngoài vào buổi chiều chói nắng.

Tôi hiểu những lữ khách cổ xưa đã cảm nhận như thế nào, phát hiện một ốc
đảo giống như thế này sau nhiều ngày ở giữa hoang vu. Đó là thứ gần với
Khu vườn Eden nhất mà tôi đã từng nhìn thấy.

Thế nhưng, những con lạc đà đã không dừng lại để ngắm nhìn phong cảnh
tuyệt đẹp. Một vệt dấu chân ngoằn nghèo trên cát, từ bìa ốc đảo đảo đến
đụn cát của chúng tôi. Và đi lên trên đồi là một con mèo có vẻ như đang
cáu kỉnh.

"Đến lúc rồi đấy,” con mèo nói.

Tôi tụt khỏi lưng Katrina và nhìn con mèo ngạc nhiên. Không phải vì nó
biết nói - tôi đã nhìn thấy những thứ kì lạ hơn - mà vì tôi nhận ra giọng nói.

"Bast?" tôi nói. “Cô đang làm gì ở trong đó—Chính xác thì là cái gì đây?”

Con mèo đứng lên bằng hai chân sau của nó và xòe những chiếc vuốt trước
giống như: Đấy! “Một con mèo Ai Cập, dĩ nhiên rồi. Những vết đốm của
báo, lông hơi xanh "Trông giống như đã bị nhét vào máy nghiền!"

Tôi không có ý tàn nhẫn. Con mèo bị đánh đập tàn bạo. Nó mất một mảng
lông lớn. Nó một thời chắn hẳn đã rất đẹp, nhưng tôi có thiên về ý nghĩ là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.