NGAI VÀNG LỬA - Trang 265

thái choáng váng. Khi Walt đặt tay của anh ấy lên vai tôi, tôi không còn
khái niệm về thời gian đã trôi qua bao lâu. Tôi kiệt sức đến mức không thể
nhìn thẳng được nữa.

"Việc đã xong," anh ấy nói. "Em giỏi lắm."

Lối đi được dọn sạch. Đống đá vụn đã được đấy vào các góc của căn phòng
chúng tôi, nơi chúng được xếp thành những đống nhỏ hơn.

"Làm tốt lắm, Sadie." Anh ấy cúi xuống và hôn tôi. Có lẽ anh ấy chỉ thể
hiện sự cảm kích hoặc vui sướng, nhưng nụ hôn của anh ấy không làm tôi
cảm thấy bớt choáng váng.

"ừm," tôi nói - lần nữa sử dụng kĩ năng ăn nói khó tin.

Walt giúp tôi đứng dậy. Chúng tôi đi xuống hành lang dẫn vào căn phòng
tiếp theo. Với tất cả những gì chúng tôi đã làm để vào được đó, căn phòng
không được thú vị cho lắm, chỉ rộng năm mét vuông và không có gì bên
trong ngoại trừ chiếc hộp được sơn đỏ bóng đặt trên chiếc bệ sa thạch. Trên
đỉnh chiếc hộp được chạm tay cầm bằng gỗ có hình dạng giống như đôi tai
vểnh cao của loài chó ngao ác quỉ - con vật của Set.

"ồ, chắc không hay ho gì," Walt nói.

Nhưng tôi tiến thẳng về chiếc hộp và mở chiếc nắp và nắm lấy cuốn giấy
phép thuật bên trong.

"Sadie!" Walt hét lên.

"Cái gì?" Tôi quay sang. "Đó là chiếc hộp của Set. Nếu ông ta muốn giết
em, ông ta đã có thể làm thế ở St. Petersburg. ông ta muốn em có cuộn giấy
phép thuật này. Có lẽ nghĩ rằng sẽ thú vị khi nhìn em tự giết mình để cố
đánh thức Ra." Tôi nhìn lên trần nhà và hét lên, "như thế không đúng sao,
Set?"

Giọng tôi vang vọng qua các hầm mộ ngầm. Tôi không còn sức mạnh để
gọi tên bí mật của Set, nhưng tôi có cảm giác như thể tôi đã nhận được sự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.