NGAI VÀNG LỬA - Trang 267

lối thoát ở phía xa, sau "Không," tôi nói. "Không, không, không."

Cả ba lối đi đều bị lèn chặt bởi các hình người được quấn trong vải lanh.
Họ ép lại gần nhau như những gì tôi nhìn thấy ở mỗi lối đi. Một số vẫn bị
quấn vải hoàn toàn. Họ nhảy trên hai chân, lê bước và đi lạch bạch về phía
trước như thể họ là những cái kén khổng lồ tham gia vào cuộc đua chạy
bằng bao tải. Những xác ướp khác phần nào đã được giải thoát. Họ đi khập
khiễng trên đôi chân gầy gò, bàn tay như những cành cây khô cào trên lớp
vải bọc của họ. Phần lớn họ vẫn mang khuôn mặt được sơn vẽ, và tác động
của nó thật khủng khiếp - những chiếc mặt nạ giống như thật mỉm cười
thanh thản trên đỉnh của những hình bù nhìn cử động như thật bằng xương
và được quấn vải lanh sơn màu.

"Em ghét xác ướp," tôi rên rỉ.

"Có lẽ dùng câu thần chú lửa," Walt nói. "Chúng sẽ bốc cháy dễ dàng."

"Chúng ta cũng sẽ thiêu cháy mình! ở đây quá gần."

"Em có ý nghĩ nào hay hơn?"

Tôi muốn khóc. Tự do đang ở quá gần-và đúng như những gì tôi sợ hãi,
chúng tôi bị mắc kẹt giữa vô số xác ướp. Nhưng những xác ướp này còn tồi
tệ hơn những xác ướp trong phim. Chúng là những vật câm lặng, chậm
chạp, suy tàn đáng thương đã từng là người.

Một trong những xác ướp trên sàn nhà vồ lấy chân tôi. Trước khi tôi kịp hét
lên, Walt vươn tay ra và khẽ đập nhẹ vào cổ tay của vật đó. Xác ướp lập tức
biến thành bụi.

Tôi nhìn anh ấy trong sự ngạc nhiên. "Đó là thứ sức mạnh mà anh lo lắng?
Thật xuất sắc! Hãy làm lại đi!"

Ngay lập tức tôi cảm thấy đáng sợ khi gợi ý việc đó. Khuôn mặt của Walt
căng thẳng vì đau đớn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.