NGAI VÀNG LỬA - Trang 296

Tôi không cảm thấy tim mình ở đúng nơi, đúng chỗ, tôi cảm tưởng như nó
mắc vào thực quản. "Nhưng... ?" tôi hỏi.

Cô vòng tay quanh người mình. "Mình cần thời gian. Chuyện này rất kỳ lạ
đối với mình. Có lẽ một ngày nào đó chúng ta có thể... gần gũi hơn, nhưng
bây giờ "Cậu cần có thời gian," tôi nói, giọng khản đi. "Giả sử trường hợp
ta sẽ không chết đêm nay."

Mắt cô ấy lóng lánh như vàng. Tôi tự hỏi liệu đó là màu sắc cuối cùng mà
con bọ nhìn thấy khi bị dính vào nhựa hồ phách - và liệu con bọ có nghĩ, ôi,
đẹp quá, trước khi bị đông cứng vĩnh viễn.

"Mình sẽ làm hết sức để bảo vệ nhà của cậu," cô nói. "hãy hứa với mình,
nếu phải chọn, cậu sẽ nghe theo trái tim của chính mình, chứ không phải là
theo ý chí của các vị thần."

"Mình hứa," tôi nói, mặc dù tôi nghi ngờ bản thân mình. Tôi vẫn còn nghe
thấy tiếng Horus trong đầu, thúc giục tôi cầm lấy vũ khí của pharaoh. Tôi
muốn nói nhiều hơn, muốn kể cô ấy nghe tôi cảm thấy gì, nhưng tất cả
những gì tôi có thể thốt ra là "ừm, ừ."

Zia cố gắng nở nụ cười khô khan. "Sadie nói đúng. Cậu... cô ấy nói thế nào
nhỉ? Vụng về một cách khả ái."

"Tuyệt quá. Cám ơn nhé."

Có ánh sáng lóe lên bên trên chúng tôi, và một cánh cổng mở ra ở đỉnh kim
tự tháp. Không có cột cát xoáy giống như các cánh cổng khác. Nó tỏa ánh
sáng tím - cánh cổng đi thẳng tới Duat.

Sadie quay về phía tôi. "Đây là cánh cổng dành cho chúng ta. Anh đi chứ?"

"Bảo trọng nhé," Zia nói.

"ừ," tôi nói. "Mình không giỏi bảo trọng lắm, nhưng - mình sẽ làm."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.