NGAI VÀNG LỬA - Trang 297

Trong khi tôi lao lên đỉnh, Sadie kéo Walt lại gần và thì thầm điều gì đó vào
tai cậu ấy.

Cậu ấy gật đầu nghiêm nghị. "Anh sẽ làm."

Trước khi tôi có thể hỏi đó là chuyện gì, Sadie nhìn Bes. "sẵn sàng chưa?"

"Ta sẽ đi theo hai người," Bes hứa. "Ngay sau khi ta đưa Walt và Zia qua
cổng của họ xong xuôi. Ta sẽ gặp hai người ở Dòng Sông Đêm, ở Nhà
Bốn."

"Cái gì bốn ạ?" Tôi hỏi.

"Cậu sẽ thấy," ông ấy hứa. "Giờ thì, đi đi!"

Tôi nhìn Zia lần nữa, tự hỏi liệu đây có phải là lần cuối tôi nhìn thấy cô ấy.
Rồi Sadie và tôi nhảy vào cánh cửa màu tím đang cuộn xoáy.

Duat là một chốn kỳ lạ.

[Sadie vừa mới gọi tôi là Thuyền Trưởng Dĩ Nhiên - nhưng, này, đó vẫn là
điều đáng nói chứ. ]

Những dòng chảy của thế giới của các linh hồn tương tác với những ý nghĩ
của bạn, kéo bạn đi nơi này, nơi khác, định hình những gì bạn thấy cho phù
hợp với những gì bạn biết. Thế nên mặc dù chúng tôi bước vào một cấp độ
hiện thực khác, trông nó không hề khác phía bến tàu của dòng sông Thames
bên dưới căn hộ của ông bà.

"Thô bạo thật," Sadie nói.

Tôi hiểu ý con bé. Trở lại London đối với con bé là một việc khó khăn sau
chuyến sinh nhật thảm họa. Thêm nữa, mùa Giáng Sinh năm trước, chúng
tôi đã khởi đầu chuyến đi đến Brooklyn ở đó. Chúng tôi đã đi dọc những
bậc thang dẫn tới cầu tàu cùng với Amos và lên con thuyền kỳ diệu của chú
ấy. Lúc đó, tôi còn đang tiếc thương cha mình, sốc vì ông bà đã trao chúng
tôi cho một người chú mà chúng tôi thậm chí không hề nhớ, và hoảng sợ vì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.