NGAI VÀNG LỬA - Trang 299

"Nhóc con, lễ phép hơn đi nào," nữ thần thủ thỉ. "Chúng ta chỉ có mặt để
cảnh cáo các ngươi một cách thân tình thôi. Các ngươi sắp sửa bước qua
Điểm Vô Đáo. Nếu các ngươi bước lên con thuyền này, sẽ không có chuyện
quay trở lại nữa - không dừng lại cho tới khi các ngươi đi qua Mười Hai
Nhà của Đêm, hoặc cho tới khi các ngươi chết."

Ông sủa lên, "Aghh!"

Ông gãi gãi nách, chứng tỏ có thể ông bị Babi thần khỉ đầu chó ám hồn -
mà cũng có thể không, bởi vì hành động kiểu này cũng không xa lạ gì với
ông cả.

"Nghe lời Babi đi," Nekhbet giục. "Các ngươi không biết điều gì đang chờ
đợi các ngươi trên dòng sông đâu. Nhóc con, ngươi khó nhọc mới chống đỡ
được hai chúng ta ở London. Đội quân của Sự Hỗn Mang còn tệ hơn thế
nhiều!"

"Lần này cô ấy không đơn độc." Tôi bước lên với cây móc và côn xích gắn
cầu gai kim loại. "Giờ thì, biến đi."

Ông gầm gừ và lùi lại.

Nekhbet nheo mắt. "Ngươi sẽ sử dụng các vũ khí của pharaoh? Giọng bà ta
thấp thoáng sự ngưỡng mộ miễn cưỡng. "Dũng cảm đấy, nhóc ạ, nhưng
cũng chẳng cứu được các ngươi đâu."

"Bà không hiểu rồi," tôi nói. "Chúng tôi sẽ cứu cả các người nữa. Chúng tôi
sẽ cứu tất cả chúng ta khỏi Apophis. Khi chúng tôi trở lại cùng với Ra, các
người sẽ hỗ trợ chúng tôi. Các người sẽ tuân theo mệnh lệnh, và các người
sẽ thuyết phục các vị thần khác cũng làm như vậy."

"Nực cười," Nekhbet rít lên.

Tôi giơ cây móc lên, và quyền năng của nó tuôn chảy trong tôi - quyền
năng của một vị vua. Cây móc là công cụ của một người chăn chiên. Một vị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.