Thế nhưng, xét cho cùng chúng tôi là gia tộc nhà Kane. Đã lâu rồi
chúng tôi mới lại có một ngày dễ dàng nhất thế này.
Chẳng hiểu sao, sư tử đầu chim của chúng tôi biết đúng đường phải đi.
Nó hét lên chiến thắng, và lao vào đêm mưa lạnh. Trong khi chúng tôi bay
về hướng nhà mình, cuộn giấy của Sadie cháy lên sáng hơn. Khi tôi nhìn
xuống. Những ngọn lửa trắng ma quái đang cháy lên trên khắp các mái nhà
ở Brooklyn.
Tôi bắt đầu tự hỏi chính xác thì chúng tôi đã ăn trộm cái gì – thậm chí
liệu đó có phải là vật chúng tôi cần không, hay là nó sẽ khiến các vấn đề
của chúng tôi trở nên tệ hại hơn. Dù thế nào, tôi cũng có cảm giác là rút
cuộc chúng tôi đã tận dụng quá nhiều may mắn của mình.
3. Người bán kem lên kế hoạch cho cái chết của
chúng tôi.
THẬT RA LÀ TA CÓ THỂ DỄ DÀNG QUÊN RẰNG tay ta đang bị
cháy.
Ồ, xin lỗi. Đây là Sadie. Chắc các bạn không nghĩ là tôi sẽ để ông anh
tôi nói vớ vẩn mãi, phải không nào? Làm ơn đi, không có ai đáng chịu sự
đày đọa khủng khiếp đến thế.
Chúng tôi đã trở về Nhà Brooklyn, và tất cả mọi người ùa đến chỗ tôi
bởi tay tôi bị dính chặt vào một cuộn giấy bốc cháy.
“Em không sao!” Tôi cương quyết. “Hãy lo cho Jaz ấy!”
Nói thật lòng, lúc này, tôi cũng cảm kích trước một chút quan tâm,
nhưng chắc chắn tôi đâu phải là điều thú vị nhất đang diễn ra. Chúng tôi hạ
cánh xuống mái khu biệt thự, bản thân biệt thự cũng là một sự hấp dẫn kỳ
quặc rồi – một khối hình hộp bằng đá vôi và thép, giống sự giao thao giữa
một ngôi đền Ai Cập và một bảo tàng nghệ thuật, cheo leo phía trên một