NGAI VÀNG LỬA - Trang 358

Nói xong, cha mẹ chúng tôi trở thành làn sương mỏng và tan biến. Mọi thứ
bên ngoài nhà tạ đình trở nên tối om như cảnh sân khấu. Bàn cờ Ai Cập bắt
đầu ánh lên sáng hơn.

"Chói," Ra nói.

"Ba quân màu xanh của các người," Khonsu nói. "Ba quân màu bạc là của
ta. Giờ thì, ai cảm thấy có vận may nào?"

Ván cờ bắt đầu cũng khá tốt. Sadie có kĩ thuật đổ thẻ. Bes có vài ngàn năm
kinh nghiệm đánh cờ. Và tôi có nhiệm vụ dịch a chuyển các quân cờ và
đảm bảo chắc chắn là Ra không ăn mất chúng.

Ban đầu cũng chưa rõ là ai sẽ thắng. Chúng tôi đổ thẻ và đi các quân cờ, và
khó mà tin được là chúng tôi đang chơi vì linh hồn mình, hay bí danh thực
của chúng tôi, hay bất kỳ cách gọi nào khác mà bạn muốn.

Chúng tôi đá một quân của Khonsu về điểm xuất phát, nhưng ông ta chẳng
có vẻ gì là bực mình. Khonsu có vẻ vui mừng vì bất cứ điều gì.

"Ông không thấy day dứt ư?" Một lúc nào đó tôi hỏi ông ta. "Ngấu nghiến
những linh hồn vô tội?"

"Không." ông ta lau chùi lá bùa hộ mệnh hình trăng khuyết. "Tại sao chứ?"

"Nhưng chúng tôi đang cố gắng cứu thế giới," Sadie nói. "Ma'at, các vị
thần - mọi thứ.

ông không quan tâm nếu như thế giới sụp đổ vào Sự Hỗn Mang ư?"

"Ồ, cũng chẳng tệ lắm mà," Khonsu đáp. "Sự thay đổi đến thành từng giai
đoạn, Ma'at và Sự Hỗn Mang, Sự Hỗn Mang và Ma'at. Là thần mặt trăng,
ta thích sự đa dạng. Còn Ra, kẻ tội nghiệp - ông ta luôn luôn tuân thủ lịch
trình. Đêm nào cũng giống đêm nào. Quá dễ đoán và tẻ nhạt, về hưu là điều
thú vị nhất ông ta từng làm. Nếu Apophis lên ngôi và nuốt chửng mặt trời,
à - ta đoán rằng mặt trăng vẫn sẽ còn đó."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.