NGAI VÀNG LỬA - Trang 360

Trán tôi lấm tấm mồ hôi. Làm sao tôi lại toát mồ hôi giữa trận đấu cờ chứ?
"Bes, ông chắc chứ?"

"Đó là nước cờ tốt nhất đấy," ông nói.

"Nước cờ tốt nhất?" Khonsu cười khùng khục. "Hay thật!"

Tôi muốn tát vào mặt thần mặt trăng, nhưng tôi không mở miệng. Tôi đi
quân cờ đầu tiên ra khỏi bàn cờ.

"Chúc mừng!" Khonsu nối. "Ta nợ các người một giờ sáng trăng. Giờ đến
lượt ta."

Ông ta xóc các thẻ. Chúng rơi lạch cạch xuống chiếc bàn ăn, và tôi có cảm
giác như ai đó đã cắt sợi dây cáp thang máy trong ngực tôi, làm trái tim tôi
rơi thẳng xuống đáy. Khonsu đã đổ được ba.

"Úi! ' Ra đánh rơi cây côn xích gắn cầu gai kim loại.

Khonsu di chuyển quân cờ của mình ra khỏi bàn cờ. "ồ, thật xấu hổ. Giờ
thì, ta lấy ren của ai trước đây?"

"Làm ơn, không! Sadie nói. "Đánh đổi. Hãy lấy lại giờ của ông thì hơn."

"Đó không phải là luật chơi," Khonsu quở trách.

Tôi nhìn xuống vết khắc tôi đã để lại trên bàn khi tôi mới tám tuổi. Tôi biết
rằng ký ức đó sắp sửa biến mất, giống như những ký ức khác của tôi. Nếu
tôi trao ren của mình cho Khonsu, ít nhất Sadie còn có thể đọc được phần
cuối cùng của bùa phép. Con bé sẽ cần có Bes để bảo vệ và khuyên nhủ.
Tôi là người duy nhất có thể hy sinh được.

Tôi bắt đầu nói, "Tôi -"

"Tôi," Bes nói. "nước đi là ý kiến của tôi."

"Bes, không!" Sadie kêu lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.