NGÀN CÁNH HẠC - Trang 138

Fumiko dường như không cảm thấy sự nguy hiểm trong nhận xét của

nàng.

Kikuji không thể nào tạo cho mình đủ can đảm để đáp lại rằng chiếc chén

Shino cũng giống mẹ nàng. Song sự hiện diện của hai chiếc chén trước mắt
hai người tựa như sự hiện diện của linh hồn cha chàng và mẹ nàng vậy.

Những chiếc chén uống trà, có đến ba hoặc bốn trăm tuổi, gõ vào nghe

loong coong, trông chúng thật vững chãi và đầy sinh lực, không gợi nên
một ý tưởng bệnh hoạn nào. Dầu vậy, cuộc sống đường như truyền thụ cho
chúng một sắc thái linh động.

Nhìn thấy hình ảnh của cha mình và mẹ Fumiko trong cặp chén trước

mắt, Kikuji cảm thấy như chính chàng và nàng đã nâng hai linh hồn đẹp đẽ
kia dậy, đặt họ kề bên nhau.

Cặp chén uống trà nằm đây, có mặt trong cái thực tại giữa chàng và

Fumiko, hiện đối diện với nhau bên cặp chén, dường như cũng trở nên tinh
khiết nữa.

Kikuji đã bảo với nàng,- sau ngày kỷ niệm bảy ngày của mẹ nàng, - là có

cái gì đó kinh khủng về sự có mặt của chàng khi đối diện với nàng. Phải
chăng giờ đây sự sợ hãi và mặc cảm tội lỗi đã được rũ sạch nhờ sự hiện
diện của cặp chén kia?

- Thật tuyệt, - Kikuji lên tiếng, như thể đang nói với chính mình. - Bản

chất của cha đâu phải là đi tìm thú vui trong việc sưu tầm những chén uống
trà, thế mà cha đã làm cái việc đó, và có thể nhờ đó, cảm giác tội lỗi của cha
tan biến mất.

- Xin lỗi anh?

- Khi cô nhìn thấy chiếc chén, cô quên đi những khuyết điểm của người

chủ cũ của chiếc chén. Cuộc đời của cha tôi chỉ là một phần rất nhỏ so với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.