NGÀN DẶM TƯƠNG TƯ - Trang 102

không còn căng mịn nhưng chắc chắn trong quá khứ, bà từng là một đại mỹ
nhân.

“Mi thanh mục tú. A Quân, con có mắt đấy!” Bà khen ngợi.

Mạc Quân cười toét miệng: “Con đã bao giờ khiến mẫu phi thất vọng

đâu.”

“Ha ha!” Bà trừng mắt. “Còn dám nói câu ấy? Thôi, hai người đi chỗ

khác đi, ta muốn ở riêng với con dâu yêu quý của ta.”

“Mẫu phi, người không thể làm thế được!”

“Ai nói ta không thể? Còn không mau đi đi!” Sau đó quay sang phía

Thiên Anh, vẻ mặt trở lại hiền từ, bà dịu dàng nắm lấy tay nàng: “Nào, con
gọi là Thiên Anh phải không? Được rồi, đến đây, đến nói chuyện cùng mẫu
phi.”

Mạc Quân và Mạc Ninh bị đuổi khỏi Nguyệt đình. Cất bước trên lối đi

lát gạch đỏ, vừa nghe mẫu phi đến câu sau đã thân mật gọi nàng là “Tiểu
Thiên”, Mạc Ninh liền hồ hởi: “Đại ca, mẫu phi dường như rất vui.”

“Không vui được sao?” Chàng liếc nhìn bào đệ.

“Vui.” Mạc Ninh xun xoe cười. “Đương nhiên là vui chứ!”

Mạc Quân không đáp, lại nghe thấy tiếng mẫu phi: “Tiểu Thiên, may mà

có con. Ta còn lo thằng nghịch tử của mình không bao giờ chịu thành thân
chứ!” Chàng thỏa mãn cười, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời cao xanh vời vợi.

Phía xa kia, một làn mây trắng lững lờ trôi trên đỉnh núi xanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.