NGÀN DẶM TƯƠNG TƯ - Trang 105

Nhưng thời gian ngắn ngủi ôm nàng khi đi ngủ mỗi đêm không giúp

chàng giải tỏa nỗi nhớ nhung giày vò cả ngày dài. Rốt cuộc đến ngày mồng
tám tháng Tám lập thu, Mạc Quân dồn hết công vụ cho Mạc Ninh hoàn tất,
quẳng xưởng mộc qua một bên, tâm tâm niệm niệm phải đưa nàng đi chơi
một chuyến, bất kể có khách khứa đến bái phỏng hay không.

Có điều, khi hồi phủ, chàng lại nghe tin từ sáng đến giờ, vương phi tuyệt

không tiếp kiến bất cứ vị khách nào vì đổ bệnh. Mạc Quân vội chạy đi tìm
nàng. Rõ ràng sáng nay vẫn còn khỏe mạnh, sao giờ lại thành ốm yếu thế
này? Nhưng đi một vòng hết phòng phủ tới thư phòng đều không thấy nàng
đâu, cuối cùng, chàng tìm đến Thiên Vũ tạ.

Quả nhiên tìm được nàng. Thiên Anh đang ngồi ở một bên cánh cung

của Thiên Vũ tạ, thoải mái tựa lưng vào cột nhà, ngâm chân dưới nước, đôi
giày màu ngà để ngay ngắn bên cạnh, trên tay là cuốn sách bìa màu bạc lấp
lánh. Nàng dường như đọc được chuyện gì vui vẻ lắm, chốc chốc lại thấy
khóe môi cong lên. Chàng nhìn khuôn mặt trông nghiêng của nàng, nét mặt
quen thuộc đến nỗi nhắm mắt chàng cũng có thể mường tượng được chính
xác từng chi tiết: vẻ đẹp của đuôi mắt, độ cong của viền môi trên, phần
nhọn của cằm khi trông nghiêng, cả vẻ duyên dáng của ngón tay khi nàng
lật từng trang sách…

“Anh nhi!” Chàng khẽ gọi: “Nàng thế nào rồi?”

Nàng kinh ngạc nhìn chàng: “Sao chàng lại ở đây?”

Chàng không trả lời, nhanh chóng đến ngồi xuống bên cạnh nàng, vươn

tay sờ trán nàng. Hoàn toàn bình thường. Chàng thở phào.

Nàng càng kinh ngạc hơn nhưng không đẩy tay chàng ra, lại hỏi: “Có

chuyện gì vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.