NGÀN DẶM TƯƠNG TƯ - Trang 109

khắc biến mất. Ngươi không cần lo lắng.”

“Nhưng…”

“Kim Khánh hiểu rõ nữ nhân vậy sao?” Chàng cắt ngang.

Kim Khánh nghẹn lời, căng thẳng suy nghĩ, lại lắc đầu, hồi lâu mới lên

tiếng: “Theo ý chủ nhân. Ta nguyện tuân theo.”

Thực ra với trí tuệ của Thiên Anh, nếu không phải chiếc mặt nạ này có

khả năng thay đổi hoàn hảo như vậy, Mạc Quân cũng không dám tự tin đến
thế. Dẹp bỏ được mối lo nàng sẽ nhận ra chân tướng, Mạc Quân bắt đầu lên
kế hoạch để Danh Phong tiếp cận nàng.

Có lẽ nên bắt đầu vào ngày mười bốn tháng Tám.

Tối ấy, sau khi trở về từ buổi tiệc nhỏ với mẫu phi, Mạc Quân đưa nàng

đi dạo. Phố xá vô cùng vui tươi, tấp nập, rực rỡ ánh đèn. Trẻ con kéo thành
từng đoàn, đeo mặt nạ đủ màu, tay cầm tò he, chong chóng, rước đèn đi
khắp phố hoặc chạy theo sau những nhóm múa lân reo hò ầm ĩ. Nam thanh
nữ tú đứng thành từng nhóm nhỏ cười nói xôn xao. Những cô nương thướt
tha váy áo, nghiêng mình thả đèn hoa đăng bên sông, hoặc che miệng e lệ
cười cùng một vị công tử xem đốt đèn trời. Không gian ngập tràn ánh sáng.

Mạc Quân lồng tay vào tay nàng, và nàng cũng tự nhiên nắm lấy. Chàng

đi thật chậm, bước những bước rất nhỏ so với sải chân của chàng để có thể
sóng vai cùng nàng. Thiên Anh mê mải thưởng thức không khí náo nhiệt
của Tết Trung thu, còn chàng mê mải thưởng thức niềm vui của nàng.

Hai người dừng lại trước một nhóm nhỏ đang chuẩn bị thả đèn trời. Một

cô nương đang vội vàng viết vài dòng chữ lên thân đèn trước khi người hầu
thả cho đèn bay đi. Nàng mặc bộ váy màu ngọc lục bảo, bàn tay thoăn thoắt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.