NGÀN DẶM TƯƠNG TƯ - Trang 110

viết lên mấy chữ “Trọn đời trọn kiếp”, còn vị công tử bên cạnh đắm đuối
nhìn nàng, khẽ mỉm cười, cầm lấy cây bút trong tay nàng, viết đối xuống
bên cạnh. Thiên Anh ngẩn người nhìn, một lát sau, nàng hướng về phía
chàng. Hai đôi mắt gặp nhau trong một ánh nhìn hàm chứa thiên ngôn vạn
ngữ. Bỗng tiếng hò reo vang lên, nàng quay sang đã thấy đèn bay lên quá
ngọn cây ngô đồng, kế đó, tiếng trống “thình thình” từ phía sau dội tới.

Một đoàn múa lân cùng cái đuôi là khoảng chục đứa trẻ đeo mặt nạ, tay

cầm đèn sao và trống bỏi đi vào giữa hai người, đẩy Mạc Quân và nàng về
hai phía. Chàng vẫy vẫy tay ý bảo nàng không sao, nhưng Thiên Anh đã bị
lũ trẻ kéo qua cầu Lai Viễn, đi thẳng vào khu chợ đêm đông đúc, rất nhanh
không thấy bóng dáng đâu.

Khu chợ đêm bình thường đã rất đông, những ngày này lại chật như nêm

cối. Lũ trẻ đẩy nàng tới giữa chợ rồi tản đi đâu hết. Thiên Anh bị kẹt giữa
dòng người qua lại nườm nượp, cố kiễng chân tìm hướng thoát ra. Lại có
một đoàn múa lên nữa tiến vào khu chợ. Ngay lập tức, tiếng trống phách và
reo hò lại vang lên ầm ĩ, khách nhân lùi sang hai bên để lấy lối đi cho đoàn
múa, con đường bị ép chặt lại, Thiên Anh kẹt cứng trong đám đông náo
nhiệt.

Mạc Quân sau khi đeo mặt nạ, đổi phục trang, hoàn toàn biến thành

Danh Phong thì đúng lúc này tìm thấy nàng. Chàng vội lách mình tới, nắm
lấy cánh tay nàng, đẩy nàng dựa sát vào tường, lấy thân mình chắn giữa
nàng và dòng người lộn xộn.

Nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn.

Mạc Quân cũng rất phối hợp mà dịu dàng hỏi han: “Cô nương không sao

chứ?”

Nàng vừa lắc đầu vừa nói: “Cảm ơn. Tôi không sao.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.