NGÀN DẶM TƯƠNG TƯ - Trang 143

Nàng níu chặt tay chàng bằng cả hai bàn tay yếu ớt của mình: “Không

sao…”

Mạc Quân nhìn nàng, chàng có cảm giác kỳ quái rằng gò má của chính

mình đang ửng hồng. Chàng cúi đầu hôn lên mắt nàng, thầm thì: “Nhưng ta
nóng.”

Nàng chớp mắt giọng nhỏ như tiếng muỗi: “Vậy… cởi áo cũng được…”

sau đó ôm chặt lấy tay chàng, khóe môi cong lên, vui vẻ nhắm mắt lại. Mạc
Quân kinh ngạc nhìn khuôn mặt thỏa mãn của nàng, cảm thấy trong lòng
xao xuyến khó tả. Biểu hiện của nàng dường như rất… tình tứ, tình tứ đến
ngọt ngào. Đây chính là tiểu biệt thắng tân hôn ư? Hay chỉ vì nàng đang ốm
nên mới nhõng nhẽo bất thường như vậy? Ngơ ngẩn hồi lâu, chàng nhẹ
nhàng rút tay ra.

“Đừng đi!” Nàng bỗng cất tiếng hốt hoảng.

Mạc Quân giật mình, chưa kịp phản ứng thì nàng đã nắm lấy tay chàng.

Lần này, nàng tự mình ngồi hẳn dậy, nhìn chàng chằm chằm.

Chàng lo lắng hỏi: “Sao vậy?”

Thiên Anh có vẻ giận dữ, vì nàng chồm tới, không biết lấy đâu ra nhiều

sức lực đến thế, đẩy chàng ngã xuống giường, lại đè hai cánh tay lên vai
chàng, ngạo nghễ trông xuống. Mạc Quân kinh ngạc nhìn nàng: “Anh nhi,
chẳng lẽ là đang mê sảng?”

Nàng “hừ” một tiếng, sau đó ngã lên người chàng, cất giọng uất ức:

“Con người đáng ghét này! Vì sao lúc nào chàng cũng tự cho mình là
đúng? Lúc nào cũng tự ý quyết định mọi việc như vậy?”

“Nàng đang nói chuyện gì thế?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.