NGÀN DẶM TƯƠNG TƯ - Trang 145

Sớm biết nữ nhân này không biết tự chăm sóc bản thân như thế, chàng đã
đem nàng đi cùng rồi. Có điều, chẳng phải đã căn dặn Kim Khánh cẩn thận
bảo vệ nàng hay sao? Lại dám để nàng ngồi phơi sương tắm gió suốt đêm
thu lạnh lẽo? Mặc dù sức khỏe của Thiên Anh rất tốt, nhưng đang độ cuối
thu, hàn khí không phải chuyện đùa, nếu chẳng may lâm trọng bệnh… Mạc
Quân quả thật không dám nghĩ đến. Chàng đến bên án thư, vừa kiểm tra lại
giấy tờ được mang tới vừa gọi: “Kim Khánh!”

Nhưng thay vì Kim Khánh bước ra giữa ánh sáng vàng kim rực rỡ như

thường lệ, trước mặt chàng lại xuất hiện một phong thư, bên trong viết một
dòng đơn giản nhưng khiến đầu mày chàng nhăn lại: “Chủ nhân, Kim
Khánh sẽ trở lại khi người hết giận.”

“Được lắm!” Mạc Quân hừ một tiếng, vo tròn lá thư ném ra ngoài.

***

Sau buổi chầu lê thê rồi cuộc nói chuyện kéo dài của hoàng đế, tới gần

trưa, chàng mới trở về phủ lại vội đi xem tình hình của Thiên Anh thế nào.
Nàng đã hạ sốt và đang ngủ rất an ổn, vẻ mặt nhẹ nhõm. Có lẽ cơ thể còn
đang bệnh nên nàng không thính ngủ như mọi khi. Chàng im lặng ngắm
nàng, thầm nghĩ tới cách thức chữa bệnh kỳ quái của nàng. Nàng thường
nói khi ốm sốt, chỉ cần được ngủ thỏa sức, lúc tỉnh dậy tự nhiên sẽ khỏi.
Nghĩ tới đó, Mạc Quân không nén được nụ cười. Chàng đưa tay nghịch tóc
nàng trên gối, tự hỏi những người ở thế giới của nàng đều có những ý niệm
kỳ lạ như vậy sao, hay chỉ là sự khác biệt thuộc về riêng nàng mà thôi?
Chàng chạm đến bàn tay nàng đang đặt hờ bên gối. Vẫn những ngón tay
trắng muốt với móng tay hồng hồng, nhưng đôi chỗ xuất hiện vài vết trầy
xước, trong lòng bàn tay có một vết chai nhỏ. Chàng biết điều này. Từ sau
khi chàng rời đi được hai hôm, nàng bắt đầu tới xưởng gỗ Thương Sơn học
làm đồ thủ công mỹ nghệ. Đây chắc là kết quả của những ngày miệt mài ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.