NGÀN DẶM TƯƠNG TƯ - Trang 149

Chàng đi đến và mau chòng tìm thấy nàng đang ngồi trên ghế dài, chính

chiếc ghế chàng thường ngồi khi xưa. Nàng không nhận ra chàng vừa tới vì
còn đang ngẩn người trông lên mảnh trăng mỏng manh giữa bầu trời mù
mịt. Những dải hoa lộc vừng đung đưa trong gió, đôi khi lướt qua vai nàng,
lưu lại vài bông li ti trên tóc. Hoa lộc vừng đang nở, hương thơm nồng nàn.
Mạc Quân đặt đèn lồng lên bàn đá, cạnh cây đèn dầu chỉ còn le lói của
nàng. Thiên Anh giật mình nhìn chàng: “Sao chàng lại tới đây?”

Chàng không đáp mà hỏi lại: “Trời lạnh, nàng ngây ngốc ở đây làm gì?”

Nàng mím môi im lặng.

Chàng vừa kéo nàng đứng dậy vừa nói như ra lệnh: “Trở về đi ngủ!”

Nàng giữ tay chàng lại, dùng dằng: “Em…”

“Anh nhi!” Chàng cau mày. “Nàng không lo lắng sức khỏe chính mình,

nhưng ta lo.”

Nàng bỗng đưa hai tay ôm lấy khuôn mặt chàng, nói một câu không hề

ăn nhập: “Em muốn hiểu được cảm giác của chàng…”

Chàng kinh ngạc nhìn nàng. Một tiếng dế vô tâm bỗng vút lên như tiếng

đàn trật nhịp.

“Em không biết chàng đã cảm thấy thế nào những đêm dài một mình nơi

đây. Mạc Quân…” Nàng dịu dàng thổ lộ: “Vì sao chàng không kể cho em
nghe về Dao Thiển? Vì sao không kể cho em nghe rằng lúc ấy… chính là
em…?”

Trong chốc lát, chàng cảm thấy toàn thân mình như đóng băng cứng

nhắc rồi bắt đầu nứt vỡ. “Kim Khánh nói cho nàng rồi?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.