NGÀN DẶM TƯƠNG TƯ - Trang 152

Chương 15

Chàng quay trở lại thư phòng, thả người xuống ghế mềm, trân trối nhìn

những đường trang trí trên trần nhà. Cửa sổ không khép mặc gió đêm ùa
vào lạnh lẽo. Nến tắt, dế im, sương buông, trăng khuất. Lúc này, chàng chợt
hiểu rõ ý nghĩa lời nhắn mà Kim Khánh để lại, càng hiểu vì lý do gì mà
nàng ngồi đến thất thần trong vườn suốt đêm qua, không chịu mặc thêm áo,
cũng không để ai lại gần. Vắng mặt hơn một tháng, tất cả mọi thứ, từ người
thân cận đến chính bản thân chàng đều đang ngấm ngầm chống lại chàng.
Mạc Quân thở hắt một hơi, trở mình ngồi dậy, lấy kiếm, đi thẳng tới Trúc
uyển.

Chàng phải làm gì với nàng đây? Khi tình cảm duy nhất nàng có thể

dành cho chàng lại là thứ chàng không sao chấp nhận nổi? Sinh ra trong
hoàng tộc, lại xuất sắc hơn người, bản thân còn là truyền kỳ nhân gian dù
ngạo cốt hay ngạo khí, thậm chí cả đến ngạo tâm, chàng đều có rất nhiều.
Thử hỏi sao chàng có thể chịu được lòng thương hại của người khác, đặc
biệt là từ nàng đây?

Chàng sẽ phải làm gì với nàng bây giờ?

Mạc Quân không tìm nổi đáp án cho câu hỏi đau đớn kia. Cùng với

những suy nghĩ rối bời trong lòng chàng, kiếm Thanh Minh loang loáng
quét trong rừng trúc. Lá trúc, thân trúc bay toán loạn trong không gian.

Tảng sáng, khi chàng trở về thư phòng chuẩn bị vào buổi chầu sớm,

những người hầu lâu năm trong phủ kinh hoàng nhìn cảnh tượng trong Trúc
uyển. Phải dễ đến mười năm rồi, từ khi vương gia còn là tướng quân đánh
đông dẹp bắc, họ mới thấy lại cảnh này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.