NGÀN DẶM TƯƠNG TƯ - Trang 153

Mạc Quân nổi giận thực sự, vì chàng cảm thấy bị tổn thương, bị xúc

phạm và sỉ nhục bởi thứ tình cảm có lẽ là tốt đẹp kia. Vì thế, từ sau hôm
gặp nàng ở vườn Thư Quang, chàng không hề ghé qua phòng ngủ lấy một
lần, thậm chí cũng không cùng nàng dùng bữa, còn thường tự nhốt mình
trong thư phòng hoặc đến Trúc uyển luyện kiếm.

Đến tối ngày hai mươi tư tháng Mười, trong cung tổ chức đại yến đón

mừng công chúa Triệu quốc, chàng mới gặp lại nàng lần đầu tiên sau ba
ngày.

Nàng ngồi đối diện chàng trên xe ngựa, hai tay đặt lên gối, đầu hơi cúi,

vẻ mặt như là… buồn bã. Mạc Quân lẳng lặng nhìn nàng. Không thể phủ
nhận, chàng nhớ, rất nhớ, rất nhớ nàng. Bất kể chàng giận đến mức nào, bất
kể chàng tự làm bản thân bận rộn ra sao, nỗi nhớ vẫn đeo bám chàng khôn
nguôi. Trên tay nàng dường như có thêm vài vết xước nhỏ, cổ tay vẫn đeo
chuỗi hải ngọc chàng tặng. Bộ váy nàng mặc hiện giờ cũng là do chàng sai
người mang đến cho nàng sáng qua.

Chàng biết đêm hôm ấy, nàng cũng không ngủ được, những ngày gần

đây càng không ngủ được. Phấn hồng và son thắm có thể lừa phỉnh ánh mắt
nhân gian rằng nàng vẫn ổn, nhưng chàng biết, từ vẻ mệt mỏi trong đôi con
ngươi màu nâu sáng của nàng, vẻ gượng gạo trên khuôn mặt nàng, trong
lòng nàng không yên.

Lòng chàng cũng dậy sóng.

Nhưng suốt quãng đường tiến cung, cả buổi yến tiệc, đến hết quãng

đường về, chỉ tới khi chàng đỡ nàng xuống xe ngựa để vào phủ, nàng mới
lên tiếng phá vỡ sự im lặng giữa hai người.

Nàng nói như cầu xin: “Có thể trò chuyện cùng em một lát được không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.