NGÀN DẶM TƯƠNG TƯ - Trang 162

Chàng vui mừng nắm lấy tay nàng dắt về thư phòng, vội vàng thu lượm

một ít giấy tờ và tranh vẽ trong ánh mắt vừa hiếu kỳ vừa thận trọng của
nàng, lại lấy áo khoác dày phủ lên vai nàng, nói khẽ: “Mặc vào!”

Nàng giữ lấy vạt áo, đang ngây ngốc thì chàng đã kéo tay nàng tiến về

phía vườn Thư Quang.

Bước chân nàng khựng lại.

Chàng nghiêng người nhìn nàng, khẽ cười: “Đi cùng ta!”

Nàng nhẹ nhàng chớp mắt ngẫm nghĩ rồi bước theo chàng. Mạc Quân để

nàng ngồi trên ghế dài hôm trước, bản thân cũng ngồi xuống bên cạnh. Vừa
lúc người hầu mang đến một chung trà Hồng Mai, chàng liền tự tay rót cho
nàng. Thiên Anh im lặng nhận lấy, mắt nhìn đăm đăm làn khói trắng mờ lơ
lửng trên miệng chén.

“Anh nhi!” Chàng mở lời, hơi cúi người hướng về phía nàng: “Đừng

giận ta nữa, được không?”

Nàng hờn dỗi: “Em nào dám giận chàng.”

Mạc Quân liền đưa tay nâng cằm, ép nàng nhìn vào mắt mình, nhưng

nàng nhanh chóng rũ mi tránh đi ánh mắt chàng.

“Ngoan!” Chàng thấp giọng nài nỉ: “Nghe ta!”

Nàng thở dài khe khẽ, sau đó nâng mi nhìn chàng, giọng kiên định: “Em

không giận…”

Lời chưa dứt, Mạc Quân đã cúi đầu phủ lên môi nàng. Thiên Anh không

giãy ra, còn chàng thì đơn thuần dán môi lên môi nàng như thế, không làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.