NGÀN DẶM TƯƠNG TƯ - Trang 163

thêm bất cứ động tác nào khác. Cảm giác mềm mại này, hương thơm thanh
mát này, chàng nhớ đã rất lâu không được nếm qua. Phải một lúc lâu sau,
Mạc Quân mới buông nàng ra. Bất chấp thái độ dường như bình thản của
nàng, trong ánh đèn dìu dịu, chàng có thể thấy hai má nàng hơi hồng hồng.
Kìm lòng không đậu, chàng vươn tay vuốt ve mái tóc dài của nàng, nhỏ
giọng nhắc lại thứ cảm xúc chàng không bao giờ muốn nhớ đến ấy: “Ngày
ấy, ta rất tuyệt vọng.”

Thiên Anh sững người nhìn chàng, sau một chớp mắt mới hiểu được

chàng đang trả lời câu hỏi của nàng đêm trước.

Mạc Quân ôm lấy gáy nàng, áp má lên sườn mặt nàng, thì thầm: “Ta nhớ

nàng, nhớ đến phát điên. Ta xây Thiên Vũ tạ hy vọng có thể được tới đó
cùng nàng. Nhiều đêm, ta tới đây, cố gắng hồi tưởng lại nàng, họa lại nàng,
nhưng ta nhận ra, ngoài tên nàng, ta không biết bất kỳ điều gì về nàng cả.
Ta tuyệt vọng vì thấy không còn có cơ may nào để gặp lại nàng, để có được
nàng.”

“Khúc nhạc đó ta viết cho nàng, đặt tên là ‘Vô hình’. Có một lần, ta chơi

cho nàng nghe ở Thiên An đình, nhớ không? Lúc ấy, nàng rất ngạc nhiên
hỏi ai đã viết nên khúc nhạc bi thương thế này.”

“Em biết.” Nàng nói đơn giản thế nhưng Mạc Quân cảm thấy toàn bộ

gánh nặng trong lòng bỗng chốc nhẹ bẫng như làn khói. Chàng vội vàng lùi
lại để có thể nhìn thấy rõ toàn bộ vẻ mặt nàng. Hai má nàng hồng nhuận,
ánh mắt dịu dàng, và giọng nàng vang lên êm ái: “Chàng nói rất lâu về
trước, có vị kiếm khách trót yêu một nữ nhân tính cách kỳ lạ. Cả hai đã có
những hồi ức đẹp đẽ bên nhau. Nhưng khi người này bày tỏ với nàng, nàng
liền bỏ trốn. Kiếm khách tìm kiếm nàng rất lâu mà không thấy nên đã viết
khúc nhạc này.”

Mạc Quân bật cười, nàng cũng thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.