NGÀN DẶM TƯƠNG TƯ - Trang 177

Nha hoàn nọ rốt cuộc hoàn hồn, lắp bắp đáp: “Bẩm, nô tì tên là A Phi!”

Nhưng chàng đã đi mất hút.

Mạc Quân tìm thấy nàng đang nện đế giày trên đường đến Thiên Vũ tạ.

Nhìn thấy bóng hình thân thương ấy, chàng không khỏi cảm thấy bồi hồi,
liền nhanh chóng đi tới, ôm ngang thắt lưng nàng rồi theo gió thổi bên tai
nàng: “Không phải ta”, lại thì thầm: “Đêm nay, chờ ta!”

Chàng thỏa mãn ngắm nhìn khuôn mặt cáu kỉnh của nàng, giãn ra rồi

ửng hồng. Kìm lòng không được, Mạc Quân ấn lên môi nàng một nụ hôn
nhẹ rồi buông ra, lưu luyến một hồi mới trở gót lên xe ngựa vào triều.

Đêm ấy, khi chàng hồi phủ, Thiên Anh đón chàng bằng sắc mặt hồng

rực. Nàng mặc bộ váy chàng thích nhất. Mạc Quân không rõ bằng cách nào
mà nàng biết đó chính là bộ váy chàng yêu thích không thôi, bộ váy màu
mộc lan tím hồng. Sắc màu ngọt ngào này càng làm khuôn mặt nàng bừng
lên nét rực rỡ. Đến khi Mạc Quân bế nàng đặt xuống giường, gương mặt
nàng đã đỏ rực lên như mặt trời bé con, và nàng thẹn thùng cùng căng
thẳng đến mức không dám nhìn thẳng vào mắt chàng. Nghĩ muốn trêu đùa
nàng một chút, Mạc Quân liều kéo nàng đứng dậy, chậm rãi cởi đi ngoại
bào và trung y của nàng như tất cả những đêm hai người ngủ chung, sau đó
dừng lại. Chàng nén cười khi thấy nàng có vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn cúi
đầu im lặng.

Bằng giọng vô cùng nghiêm túc, chàng lên tiếng: “Người đâu, thắp nến!”

Đến lúc này, Thiên Anh mới kinh hoàng ngẩng đầu lên nhìn chàng, vội

vã lấy tay bịt miệng chàng lại, lắc đầu nguầy nguậy: “Đừng thắp nến!”

Chàng kéo tay nàng ra, chỉ cười không đáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.