NGÀN DẶM TƯƠNG TƯ - Trang 181

Lời vừa dứt, chén trà trong tay Mạc Quân nát vụn, nước tràn lênh láng

trên sân gạch, gân xanh trên trán giật giật, quai hàm bạnh ra.

Mắt thấy đã đạt được mục đích, hoàng đế liền thấp giọng khuyên nhủ:

“Ái khanh trở về suy nghĩ kỹ đi, ngày mai trả lời trẫm. Nên nhớ, trẫm chỉ
thích nghe tin tốt từ ái khanh thôi.”

Mạc Quân ra về, giận đến tím mặt. Chàng tiếp tục giữ vẻ tức giận điên

người như vậy cho đến khi ngồi vào trong xe, khuất mắt trông coi, cơ mặt
liền giãn ra thành một nụ cười hài lòng. Chờ đợi bấy lâu, cuối cùng cũng có
được cái cớ thích đáng.

Bỗng nhiên có tiếng gọi, xe ngựa dừng lại, hộ vệ cung kính bẩm báo:

“Khởi bẩm vương gia, tể tướng xin cầu kiến!”

Chàng hơi ngạc nhiên, bước xuống. “Tể tướng đại nhân, chẳng hay có

chuyện gì?”

Tể tướng trông có vẻ bối rối, khuôn mặt nghiêm nghị không được tự

nhiên, trầm ngâm một lát rồi rút từ trong tay áo ra một hộp nhỏ màu hồng
cánh sen.

Đến lượt Mạc Quân bối rối. “Đây là…”

“Phu nhân chiều qua vội khởi thành tới miền nam có việc gấp, không kịp

gặp riêng để gửi tặng vương phi nên nhờ lão phu chuyển giúp. Có nói, đây
là bột phấn làm từ các loại hoa gì đó, dưỡng da tay mùa đông rất tốt.”

Chàng nhận lấy hộp phấn, cười khẽ. Tể tướng phu nhân, chàng nhất định

sẽ bỏ qua cho bà ấy chuyện mất mặt của chàng mà bà dám kể với Anh nhi.

“Đa tạ!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.