NGÀN DẶM TƯƠNG TƯ - Trang 183

Bị chàng quấn kín trong chăn, lại bị ôm chặt, nàng dãy dụa đòi đến ngồi

bên bệ cửa sổ. Mạc Quân chiều theo ý nàng, nhưng Thiên Anh chưa thỏa
lòng hiếu kỳ lại ngọ nguậy muốn đưa tay hứng tuyết. Mạc Quân lớn giọng
khi thấy cánh tay và bờ vai trần của nàng lộ ra ngoài, lập tức nhét nàng trở
lại trong chăn, ra sức ôm chặt, lại nghĩ tới mấy dấu hôn hồng hồng đêm qua
chàng để lại trên đó và những nơi khác, bỗng cảm thấy hạnh phúc không
bút nào tả xiết, liền cắn lên môi nàng một cái rồi nói: “Thích tuyết thế cơ
à?”

Nàng bĩu môi không đáp nhưng ánh mắt đã thay cho câu trả lời.

Chàng cười, vùi mặt vào mái tóc nàng, dụ dỗ: “Có muốn cùng ta du sơn

ngoạn thủy không? Từ đây đi dọc xuống miền nam, đi từ mùa đông tới mùa
xuân, muốn không?”

Nàng quay sang nhìn chàng, vẻ mặt sáng rỡ, không cần suy nghĩ liền

đáp: “Muốn!”

“Muốn đi cùng ta hay muốn du sơn ngoạn thủy?”

“Cả hai. Vì có chàng, lại càng muốn.”

Mạc Quân cười sung sướng, hôn lên má môi nàng, nói nhỏ: “Được! Sáng

sớm mai lập tức lên đường.”

***

Tất nhiên, như chàng đã tiên liệu và cũng như Mạc Ninh đã nhắc trước,

chuyến đi này ngay tức khắc bị ám vệ hoàng thượng phái theo chàng ngăn
cản. Mạc Quân chỉ lạnh lùng ném bức thư từ quan với lời lẽ bi thống và
phẫn uất chàng mới thảo xong hôm qua rồi điềm nhiên tiếp tục lên đường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.