NGÀN DẶM TƯƠNG TƯ - Trang 26

Mạc Quân liền nở nụ cười hài lòng đủ để đánh cắp trái tim của cả tá nữ

nhân, sau đó từ từ khép rèm mi lại.

“Hai người chuyển đồ ra sau tấm bình phong cho tôi.”

Nghe giọng nàng vang lên, chàng không nén nổi nụ cười. Quả là Thiên

Anh, chỉ có nàng mới như thế. Nàng không tin chàng sẽ thôi ngắm nhìn
mình nên đành lánh đi. Và nàng đã đúng. Chàng thật muốn cười lớn.
Vương phi bé nhỏ của chàng thực sự sinh ra để dành cho chàng, chỉ dành
riêng cho chàng mà thôi. Chỉ có nàng mới luôn khiến chàng bất ngờ và vui
vẻ đến thế, và cũng chỉ có chàng mới có thể khiến nàng nổi giận liên tục và
nhanh chóng như thế.

Mạc Quân nhìn về hướng bình phong. Vách ngăn đủ dày để che khuất

cảnh đẹp mà chàng muốn ngắm nhìn, chỉ có âm thanh vọng lại: tiếng róc
rách của nước chảy, tiếng sột soạt của trang phục, tiếng nàng thì thầm cùng
nha hoàn… Chàng nhắm mắt, tự hỏi nàng sẽ mặc váy áo gì trong buổi sáng
nay? Có thể là bộ váy hoa mộc lan không? Mộc lan trắng ngà, hồng phấn
hay màu áo nào khác? Bất kể màu sắc nào, chàng nghĩ, khoác lên cơ thể
nàng đều đẹp. Phải, dáng người nàng đủ đẹp để không một màu sắc nào có
thể chối từ.

Mạc Quân trầm ngâm nhớ lại tối qua ngắm nàng đến phát sốt. Nàng

không phải kiểu đậm đà tròn trịa, cũng chẳng phải mình hạc xương mai, chỉ
đúng mức đầy đặn, chân dài, eo thon, bụng nhỏ, ngực tròn, cổ ba ngấn
vươn cao như một đài hoa huệ, xương quai xanh lồ lộ tựa như hai nét
phóng tác tuyệt mĩ, khuôn mặt vừa lạnh lùng vừa dịu dàng, ánh mắt sáng
trong, bình thản. Còn hương thơm của nàng thanh lạnh và dịu mát, hệt như
hương mộc lan cùng táo xanh được pha trộn đầy ngẫu hứng trong một buổi
bình minh còn mù sương và lất phất mưa rơi. Chàng không hiểu tại sao thứ
hương thơm tao nhã ấy lại có sức mê hoặc với mình lớn đến vậy…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.