NGÀN DẶM TƯƠNG TƯ - Trang 62

“Đúng là nàng...” Kim Khánh truyền lời đến, chàng liền quay phắt lại.

“Nhưng...” Hắn ngập ngừng: “... nàng không còn ký ức về thế giới này.”

Trong chốc lát, chàng cảm thấy tất cả như sụp đổ, chỉ còn lại mình chàng

bần thần đứng dưới ánh mặt trời quá sức chói chang. Chầm chậm, những
kỷ niệm với nàng tái diễn trong đầu chàng. Kể từ giờ khắc này, chúng sẽ
chỉ còn là của chàng, của một mình chàng, và nàng sẽ không bao giờ biết,
cũng không bao giờ hiểu được những gì chàng đã phải trải qua. Đột nhiên,
chàng cảm thấy đắng nghét nơi cổ họng, một cơn giận dữ bùng lên thôi
thúc chàng xông tới đè nghiến nàng xuống mà chất vấn. Nhưng khi nhìn
vào khuôn mặt xa lạ với những biểu cảm quen thuộc kia, chàng lại chẳng
thể nhúc nhích nổi dù chỉ một ngón tay. Rõ ràng, chính chàng đến tận hôm
nay mới thực sự biết nàng. Chàng nuốt xuống, cố gắng dùng lý trí dập tắt
cơn giận dữ và nhìn thẳng vào sự thật rằng nàng đã trở lại, hai người sẽ có
rất nhiều thời gian bên nhau và... biết đâu, Kim Khánh có thể giúp nàng lấy
lại trí nhớ.

Nhưng Kim Khánh không thể, hay nói đúng hơn, bất cứ phép thuật nào

cũng không thể. Chàng tự hỏi, liệu có phải bản thân chàng đã quá cố chấp
với chuyện này hay không? Ban đầu là do chàng ích kỷ, chàng giận dữ,
chàng muốn nàng phải đau khổ như mình, nhưng rồi chàng nhận ra chính
chàng lại khao khát muốn chia sẻ những ký ức diệu hoặc đó cùng nàng. Tất
cả những kỷ niệm tình yêu đó, chàng không muốn nàng lãng quên. Vậy
thì... chàng nghĩ, chàng sẽ tái tạo những ký ức đó cho nàng... từng chút
một.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.